1 Nơi thích hợp nhất để hẹn hò chính là quán café, ngồi trong góc là một đôi trai gái khiến người khác phải chú ý, nhưng vẻ ngoài hai người lại khá nghiêm túc, hoàn toàn không toát lên cái gọi là không khí hẹn hò yêu đương.
2 Sau khi đứa bé bị đưa đi, cuộc sống Nhiêu Tông Lễ lại trở về như trước, rất yên tĩnh, chỉ theo quy luật: đi làm, tan tầm, nghỉ ngơi, đọc sách. Mà đứa em Nhiêu Tông Nghĩa vẫn đang đắm chìm trong Trung y bác đại tinh thâm, hận không thể một ngày ba bữa cơm đều dùng thuốc Đông y thay thế, duy chỉ đứa út Nhiêu Tông Tuấn ra ngoài du lịch vẫn chưa trở về (bị bắt cóc rầu -.
3
“Anh đưa em trai tôi đi đâu?” Lực đạo trên tay Nhiêu Tông Lễ so với vừa rồi còn lớn hơn.
“Ách!” Cổ bị đè xuống đến phát đau, Thẩm Trọng Nhiên nhíu mày “Tôi đã nói, đừng tùy tiện kết luận, Tôi cũng không hứng thú bị oan uổng đâu!”
“Anh nói thật, tôi cũng không xử anh oan! Người kia đến cùng ——” nhớ tới người từng gọi điện cho mình, hắn không khỏi không nóng nảy.
4 Thẩm Trọng Nhiên trước kia là thành viên bang phái có chút danh tiếng, địa vị cũng không tính thấp, nhưng điều này cũng không thay đổi được một câu của cảnh sát “Chứng cớ vô cùng xác thực” mà bị tống vào ngục giam.
5
Tuy rằng hôm nay mới là ngày nghỉ đầu tiên của kì nghỉ đông, nhưng buổi sáng Nhiêu Tông Lễ vẫn bị điện thoại gọi về bệnh viện.
Mấy ngày nay trong khoa phụ sản có ba vị bác sĩ bởi vì trong nhà có việc gấp mà không thể không xin phép, nhân viên trong bệnh viện không đủ nghiêm trọng, lại liên tiếp có mấy người sản phụ tình trạng không tốt nhập viện, đành phải thỉnh Nhiêu Tông Lễ mới vừa được nghỉ, tạm thời trở về trực ban một ngày.
6 Ngày hôm đó, mới vừa cấp Tiểu Bảo uy xong sữa, Nhiêu Tông Lễ trở lại trong phòng, ngồi ở sofa nhìn bộ sách y học mình mới mang về từ bệnh viện. Trên sách, tràn ngập bút kí của hắn, viết thành một mảng, người thường tuyệt đối xem không hiểu, mà nay Nhiêu Tông Lễ chính mình cũng cảm thấy phải xem cố gắng lắm mới hiểu được chút ít.
7 Trên sàn nhà, một người quần áo không chỉnh cùng một người toàn thân trần trụi, thân thể nam tính cùng nhau gắt gao ở một chỗ, tùy ý ném quần áo nhăn thành một đoàn sang bên cạnh, trên sàn nhà còn một mảng dấu vết màu trắng lớn.
8 Mở cửa ra, một người ở sô pha phòng khách nằm úp sấp, có một nửa thân thể đã muốn điệu ra ngoài sofa, chỉ cần ra thêm một chút thì sẽ nguy hiểm.
9
Kế tiếp, Thẩm Trọng Nhiên hình như thích chơi trò mất tích đến nghiện.
Ngày hôm đó, sau khi Nhiêu Tông Lễ rời giường lại không thấy người, trong lòng cũng đã đoán trước, chỉ là, cảm giác lần này so với lần trước thật không thỏa mái.
10
Edit: Hạ Nguyệt – Nhật Nhi
Beta: Hạ Nguyệt quơ quơ sơ qua ~~
Giống như là bệnh nặng một hồi, Nhiêu Tông Lễ cảm thấy được dị thường suy yếu.
11
“Anh thật sự không cần đi bệnh viện?” Trở lại nhà, Thẩm Trọng Nhiên hỏi hắn lần thứ sáu.
Đang sát sát kính mắt, Nhiêu Tông Lễ cũng không ngẩng đầu lên.
12 Hai ngày cuối tuần, siêu thị luôn chật chội hơn so với bình thường, cho dù là bảy giờ tối, thời gian không quá sớm cũng không đến mức muộn này, tuy rằng không phải thời điểm đông người đến nhất, người người quần tam tụ ngũ dạo siêu thị cũng không ít.
13 Nhiêu Tông Lễ quay đầu nhìn về phía cửa, Thẩm Trọng Nhiên thân hình có điểm đứng không vững, dựa vào tường cởi giày. Trước kia hắn vào cửa lúc sau luôn trực tiếp đem giày ném đến một bên, cùng Nhiêu Tông Lễ ở một chỗ nên có lẽ cũng nhiễm mấy thói quen tốt.