1 Cậu rất chân thật. Cậu cư xử nhã nhặn và lễ độ. Cậu biết khi nào nên giữ im lặng. Cậu biết cách đối xử tốt với một người đồng thời duy trì khoảng cách vừa phải với người đó.
2 Thân người tôi trở nên mụ mị… Tôi nhắm mắt lại. Khi tôi đang chầm chậm trôi xa cõi thực… tôi nghe tiếng khóc của một người.
Ai đó…?A… Là em. Em đang còn ở nơi đó không?.
3 || Seung Ho và Woo Hyuk ||
Tôi thức giấc vì tiếng chuông rền rĩ vang lên báo giờ. Chết tiệt. Cái quỷ gì thế?!
Một buổi họp sáng. Tôi vừa nhăn mặt vừa kéo mình ra khỏi giường.
4 “Phải, đó là một kết thúc có hậu. ”
“…”
“Con cáo có thể vẫn đang chờ trên cánh đồng vàng…Không khi nào… Nếu không vì cậu Hoàng tử nhỏ…Tại vì con cáo đã đuợc thuần hóa bởi cậu hoàng tử nhỏ…Tại vì con cáo vẫn đang chờ đợi… thế nên đó là một kết cuộc hạnh phúc.
5 “. . Xin chào. Em là An Chil Hyun. Năm nay em mười tuổi. ”
Tôi nhìn bàn tay nhỏ xinh xắn của nó đang thẹn thùng đưa ra cho tôi. Cho đến lúc thằng bé ấy, không hiểu vì lý do gì, đột nhiên òa lên khóc và chạy đến ôm lấy người vú, tôi vẫn chỉ đứng nhìn bàn tay của nó.
6 Mái tóc màu rượu đỏ dài ngang cằm gây ấn tượng mạnh mẽ. Dù trong một nơi tranh tối tranh sáng, gương mặt ngợt nhạt ấy gây ấn tượng mạnh mẽ. Và, đôi mắt to chưa bao giờ tôi trông thấy đang phủ đầy… vẻ thù địch?!
Hắn từ từ đến gần tôi.
7 không cần cái thứ hai?”
Chỉ hài lòng với một?Nếu tôi cần hai cái thì sao?
Con cáo đợi chờ hoàng tử nhỏ… vẫn đang đứng trên cánh đồng lúa vàng như màu tóc cậu.
8 “Được rồi. Xem như là em đã đồng ý. Em có thể đi. Trưa nay em học sinh mới đó sẽ tới…”
Những bước chân nặng trĩu. Ngõ về khu nội trú lúc nào cũng xa xôi thế.
9 Có phải là vì thế?Tôi không khước từ anh. Tôi không đẩy anh ra. Anh chôn dấu môi trên miền phong ấn mà em đã niêm lại. Anh chôn dấu môi trên cái cổ tay hằn rõ những đường gân xanh.
10 “Những thứ có được dễ dàng là những thứ không ai muốn. Chẳng phải luôn là vậy sao?”
Giọng nói châm chọc đó, ngay lần đầu tiên gặp đã lôi kéo tôi.
Những thứ có được dễ dàng?Có phải vì vậy?Có phải vì vậy mà cậu không màng đến những vật sở hữu của cậu?
Tôi không thể hiểu được cậu.
11 Nhịp kim của chiếc đồng hồ vọng vang cuốn đi mất bức màn yên lặng của nơi này. Bức màn yên lặng mong manh đã ấp ôm tôi đang rách toát.
Tíc. Tắc.
Anh Seung Ho.
12 Không thể đọc được tâm tình của đôi mắt đang ngự trị trước tôi. Tôi là chết trong đôi mắt cậu.
“Hee Jun. ”
“…. ”
Không thể biết những ngón tay kéo tôi đang nói gì.
13 anh. /Tôi đã rất lo. /
“. . ở đâu?”
“Hà. Anh lo lắng cho tôi? Hay là…”
“…”
“…anh sợ phải một mình?”
“!!. . Ha ha ha! Nói đúng đấy, An Seung Ho.
14 Paint It Black 17—-Gần như xanh trong
|| Hee Jun và…. ||
TRÒ CHƠI KẾT THÚC.
Cộc. Cộc.
Tách.
Cái cửa xám đen đang để lộ một tia sáng nhỏ,Hai vai tồi tội vì trông gầy hẹp,Vẻ lúng túng và ngạc nhiên ánh lên trong mắt,Nhưng, bộ mặt xanh xao chết chóc vẫn vô cảm như mọi lần.
15 Lối thoát cho tôi. Thứ tôi luôn tìm nhưng không bao giờ thấy.
“Tôi rất muốn đi với cậu. ”
Tôi có thể mạo hiểm đặt hy vọng cuối cùng lên anh?
—————–
|| Seung Ho và Chil Hyun ||
Bốp.
16 Giờ thì…Không cần phải dối…Không cần phải chờ đợi nữa.
Giờ thì…
Không cần phải bị đông đá -cầm tù trong đôi mắt anh.
Mọi thứ đều như tôi mong muốn.
17 Hơi ấm cơ thế đang choàng lấy tôi làm bức tường chắn mong manh của trái tim cố đóng băng vỡ vụn.
Đây là một thực tế kinh hoàng.
“Oa! Trời đẹp chưa kìa!Anh, anh muốn trốn học đi đâu đó chơi không?”
Luồng hơi ấm vươn đến từng bước một, dư sức làm nóng tấm thân nguội lạnh.
18 “Lâu quá không gặp. ””…. ”
Buổi sáng sớm. Cánh tay gầy nhỏ cố níu không buông. Nụ cười như là hơi cay cay, trong lớp, một mình, anh nhìn xanh xao.
“Chà.
19 Từ khung cửa sổ mở nửa chừng, hình dáng của Chil Hyun ngược hướng trăng nhìn mong manh. Mong manh đến mức nếu em nhỡ rung một chút, sự dịch chuyến của không khí cũng làm bóng dáng ấy vỡ tan.
20 Ước nguyện khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy một người đã không thành sự thật.
|| Woo Hyuk ||
“Đồ ngu ngốc! Nếu tôi chỉ chậm chân một chút nữa là, cậu… Mẹ kiếp!Mấy thằng khốn nạn đó là ai?!!”
Khi mở mắt ra, cái tôi thấy đầu tiên là trần nhà cao, ánh sáng đèn thủy ngân và, gương mặt giận dữ của Hee Jun.