1 Gió lớn thổi qua, sườn núi tanh nồng mùi máu.
Chúng đệ tử ma giáo đang vội vội vàng vàng thanh lý chiến trường.
Trên sườn núi, ẩn ẩn hiện hiện hai bóng người sóng đôi mà đứng.
2 Càng tiến về phía Tây, ngày càng nóng, đêm càng lạnh.
Đoàn xe chỉ phân phát vài tấm chăn bông, ba bốn người phải dùng chung một mảnh. Mùi thối nguyên bản vẫn không ngừng lan tỏa, trùm chăn vào còn bốc ra nồng nặc hơn, thi thoảng chăn bị xốc lên, côn trùng sâu bọ trong vòng vài dặm lập tức chết hàng loạt.
3 Thiếu nữ váy xanh bĩu môi với A Bội, A Bội kêu lên: “Ta mới không muốn chạm vào một kẻ vừa thối vừa bẩn vừa xấu xí thế này!”
Cẩm y thanh niên cười nói: “Ta lại cho rằng vị công tử này rất tuấn tú lịch sự.
4 Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Chẳng hay thuốc này được bào chế ra sao? Không ngại Cơ công tử chê cười, lúc nhỏ ta đã từng phụ việc ở dược phô, về dược liệu cũng am hiểu đôi ba phần, thấy được hảo dược như thế không khỏi kiến liệp tâm hỉ.
5 Đánh một giấc liền ngủ gần tám canh giờ, cả đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Đoan Mộc Hồi Xuân tỉnh lại, cảm thấy toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau nơi đâu cũng nhức.
6 “Kẻ đã đánh ta chính là…từ Thánh Nguyệt giáo sao?” Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt không giấu nổi sợ hãi.
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Có phải ngươi đang muốn nói với ta, kỳ thực ngươi cũng không biết kẻ nào đả thương ngươi?”
Đoan Mộc Hồi Xuân khẩn trương đáp: “Ta, ta quả thật không biết.
7 Đoan Mộc Hồi Xuân biết rõ càng nói càng hỏng bét, bèn nghĩ cách thoát khỏi hắn. Xét canh giờ vẫn còn sớm, chưa đến bữa ăn, nếu bảo đi ngủ càng vô lý hơn.
8 Cơ Thanh lan là sư thúc của hắn?
Đoan Mộc Hồi Xuân nhớ đến độc dược, lòng phát lạnh.
Tính đúng ra, phụ thân hắn Đoan Mộc Mộ Dung cùng lắm chỉ được xem là đệ tử ký danh của Y Quái, thậm chí phụ thân hắn có dốc hết tinh hoa y thuật e rằng cũng không địch lại vị kia chính tông y bát truyền thụ của Y Quái.
9 Cơ Diệu Hoa dẫn hắn vào trong một lương đình. (đình nghỉ mát)
Hai bên đình lác đác hoa nghênh xuân, hoa rơi lả tả trên mặt đất.
Dải quần dài thượt của Cơ Diệu Hoa chầm chậm lướt qua xác hoa.
10 Thư phòng tọa bên bờ hồ, phía trong được phân thành hai phần, gian ngoài trữ sách, gian trong đặt một chiếc bàn và trường kỷ. Đoan Mộc Hồi Xuân tiến đến gian trong, lập tức cảm nhận được luồng gió mát lướt qua mặt hồ thổi vào, mang theo làn hơi nước mát lạnh.
11 Lão giả chạy đến trước mặt, liên tục ôm quyền khom lưng cầu A Bội: “Hoàn thỉnh cô nương khoan hồng, thả bọn họ ra. Bọn họ chỉ đi lạc vào nơi đây, tuyệt không có ý xấu.
12 Khoảng viện Cơ Diệu Hoa ở tuy không bằng sơn thạch thanh kỳ, hương hoa dịu người của Cơ Thanh Lan, nhưng cũng mang phong cảnh nhã lệ với ý vị riêng. Tiếc là Đoan Mộc Hồi Xuân không hề có tâm trạng thưởng cảnh.
13 Cơ Diệu Hoa đưa tay giúp hắn gỡ khăn đỏ, ngón tay cố tình lướt qua cổ hắn, khẽ cười bảo: “Thân thân, lần sau ngươi muốn đi đâu nhất định phải nói với ta, ta sẽ theo ngươi đến chân trời góc biển.
14 Đoan Mộc Hồi Xuân quét dọn thư phòng xong, nhận ra tuy hắn có thể tự do đi lại ở Dị Khách Cư, nhưng lại chẳng có chỗ nào để đi. Nghĩ thế, hắn không khỏi lấy làm tiếc vì trước đó đã chọc giận A Bội, bằng không biết đâu còn nghe ngóng được tình hình nội bộ Thánh Nguyệt giáo từ nàng, hoặc ghé qua dược thất một chút.
15 Xích giáo Giáo chủ đỏ mắt trừng Lục Nhân Nghĩa, Đoan Mộc Hồi Xuân rồi dáo dát nhìn quanh, “Các ngươi, nhận thức?”
Lục Nhân Nghĩa đáp: “Đây là vị công tử ngày ấy đã chỉ đường cho ta.
16 Đoan Mộc Hồi Xuân phát giác chưởng lực tập kích, bụng nhói đau, cả người bị đánh bật đi. Rõ ràng tất cả phát sinh cực nhanh chỉ trong nháy mắt, nhưng ở thời điểm văng ra hắn vẫn nghe văng vẳng tiếng Cơ Diệu Hoa “nha” lên một tiếng, rồi mới lao thẳng xuống hồ, ngũ quan lập tức bị nước xâm nhập.
17 “Thân thân, ngươi đau ở chỗ nào?” Cơ Diệu Hoa chớp mắt nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân cởi áo khoác xuống, dùng hai tay dâng Cơ Diệu Hoa nói: “Đa tạ Phong chủ cho mượn áo.
18 Thanh âm này… có chút quen tai.
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình một cái, ‘Bàng hoàng’ mở mắt.
Người nọ nói: “Nếu ngươi dám kêu cứu, ta sẽ giết ngươi ngay, rõ chưa?”
Đoan Mộc Hồi Xuân muốn gật đầu, nhưng dường như ngại thanh chủy thủ gác trên cổ, nên chỉ có thể cứng đờ bất động.
19 Hồ Diệp đứng giữa sàn, chậm rãi vươn hai tay tới.
Lỗ Đề Tư cầm song hoàn đồng dạng nâng tay.
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Bọn họ làm thế có ý gì?”
A Bội lý giải: “Đây là quy củ của Tây Khương, hàm ý thỉnh đối phương xuất thủ trước, cũng tựa như người Trung nguyên ôm quyền khách sáo khách sáo trước khi luận võ vậy.
20 “Di?” A Hoàn đột nhiên nhíu mày.
Đoan Mộc Hồi Xuân cũng nhận ra Cơ Thanh Lan đang từ từ hãm thế tiến công. Luận về võ học, Cơ Thanh Lan trên Lục Nhân Nghĩa một bật, hơn nữa y tuổi trẻ khí thịnh, chiến thắng bất quá chỉ là vấn đề thời gian.