1 Thẩm Hạ Đông đứng trước mộ bia,vô pháp hoàn hồn lại, trên bia mộ là hình một thiếu niên mặt không đổi sắc,ánh mắt âm u trống rỗng,không biết đang nhìn về hướng nào.
2 Thẩm Hạ Đông chớp chớp mắt,nghĩ mình xuất hiện ảo giác
Nhưng rồi hắn mơ hồ nhớ ra điều gì,ngày mai là ngày đầu nhập thất,Thẩm Thành sẽ trở về sao…? Thẩm Hạ Đông vừa nghĩ như vậy, trong tay liền xuất mồ hôi lạnh.
3 Thời điểm Thẩm Hạ Đông tỉnh lại đã thấy mình nằm trước cửa căn hộ của Thẩm Thành,trong đầu chỉ nhớ rõ cuối cùng một màn ,Thẩm Thành khuôn mặt nhuộm đỏ máu tươi.
4 _”Mụ mụ ?” nửa đêm, Thẩm Thanh bừng tỉnh trong ác mộng,kinh hồn táng đảm,vội vàng đứng lên đi qua phòng bên tìm Trần Lệ.
Bên trong một mảnh tối đen,Thẩm Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ trong phòng.
5 _”Con đang làm cái gì ?” sau lưng thình lình vang lên thanh âm,Thẩm Thanh sợ tới mức hét ầm lên
Đến khi thấy rõ người tới, nàng oán trách nói “Mẹ! Mẹ làm gì mà đi không ra tiếng như thế a !!”
Trần Lệ âm trầm,đoạt lấy tấm ảnh từ tay Thẩm Thanh , quát “Đi ra ngoài!”
Nàng chưa từng bị Trần Lệ đối xử như vậy,Thẩm Thanh hoảng sợ,cúi đầu ra ngoài.
6 Thẩm Hạ Đông muốn hút một điếu thuốc,vậy đành phải vào WC
Đêm khuya, hành lang bệnh viện thật tĩnh lặng,chỉ vang lên tiếng bước chân của mình.
Đi một đoạn thật dài, Thẩm Hạ Đông vào WC, bên trong không một bóng người.
7 Dọc trên đường đi, Thẩm Thanh đều im lặng một cách thần kỳ,hai mắt luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa xe,Thẩm Hạ Đông thử nói chuyện với nàng “Thẩm Thanh ? Chúng ta về nhà! Cao hứng không ?”
Thẩm Thanh không hề đáp lại
_”Đã tới trường xin nghỉ phép cho Tiểu Thanh chưa ? Để nàng ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng.
8 Kế tiếp là hỏi một số thông tin liên quan đến gia đình Thẩm Hạ Đông,phần lớn đều là chuyện về Thẩm Thành.
Đặng Dương hỏi cách liên lạc với Thẩm Hạ Đông,nói là về sau còn có việc phải tìm đến hắn, sau đó ra về.
9 Bước vào một nhà hàng,Đặng Dương đã sớm ngồi chờ,thấy Thẩm Hạ Đông liền quơ quơ tay.
Thẩm Hạ Đông đi đến ,ngồi đối diện Đặng Dương,thần sắc có chút câu nệ,hắn cười cười “Đồng chí cảnh sát,lần này…”
_”Ngươi đừng quá khẩn trương.
10 Vẫn không có người đáp lại, Thẩm Hạ Đông quay đầu nhìn Thẩm Thành trong ảnh,sao nó không chịu nói gì với mình ?Không chịu nói gì hết, làm sao mình tìm được đây ?
Toàn bộ căn phòng đều yên lặng một cách quỷ dị,trái tim Thẩm Hạ Đông thình thịch nhảy lên,một sự sợ hãi khó hiểu…
Căn hộ này có ba phòng ngủ và một phòng khách,hắn nhớ rõ có một phòng trống,một phòng treo đầy những tấm ảnh chụp của mình,gian còn lại là của Thẩm Thành.
11 _”Ngô…” mặt Trần Lệ trướng đến đỏ bừng,dày đặc dị thường tóc đen quấn quanh siết chặt cổ nàng.
Hai con mắt nàng lòi ra,tròng mắt vây kín tơ máu dữ tợn “Ngươi…”
Lúc này, Thẩm Thanh cúi đầu nhìn không rõ cảm xúc,thân thể run rẩy kịch liệt,những sợi tóc càng ngày càng dài mãnh liệt quấn lấy Trần Lệ.
12 Đặng Dương vừa rời đi không lâu thì một cảnh sát chạy xuống, gắn đèn xong, hắn nhíu mày, nắm cái mũi oán hận chỗ hôi thối này. Hắn đứng dưới ánh đèn nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, nhịn không được khạc ra một ngụm đàm.
13 Thẩm Hạ Đông mơ một giấc mơ,kì thật nói mộng cũng không hẳn là mộng,đó chỉ là một đoạn quá khứ đã bị chôn vùi nhiều năm…
Hắn mơ thấy Dương Hoằng
Lúc đó nàng còn rất trẻ, người thiếu nữ yêu nhất khoác trên người chiếc váy màu trắng, màu váy nhẹ tung bay trong gió,mỗi khi nàng cười rộ lên lại như đóa hoa nhỏ tinh khiết….
14 Không moi được thêm thông tin nào từ Trần Lệ, Đặng Dương đành quay trở về, vừa bước vào sở cảnh sát liền chạm mặt lão Trần. Lão Trần vừa thấy Đặng Dương lập tức lôi kéo hắn sang một bên , thì thầm “Ta nghe nói xác chết kia đã trở lại phải không ?Thật là ở nhà Thẩm tiên sinh sao ? A, đây không phải trọng điểm , trọng điểm …Ta nói cho ngươi biết,hôm nay Mark đã tỉnh lại…”
Lão Trần cố gắng đè thấp âm thanh , vừa lúc có đồng sự ra ngoài mua cà phê , thấy vậy liền trêu đùa “Yêu, Tiểu Đặng,lại nghe lão Trần kể chuyện xưa sao ?!”
Tâm tình Đặng Dương không tốt, nghe vậy,chỉ cười cười có lệ.
15 Thẩm Hạ Đông vội vã lảo đảo xông ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Ta biết là ở đó…ta biết là ở đó…” những người còn lại cũng theo sát phía sau.
16 Thẩm Thanh bị đưa vào viện tâm thần
Thời điểm bị đưa vào bệnh viện, phản ứng của Thẩm Thanh vô cùng kịch liệt, Thẩm Hạ Đông căn bản không thể giữ được nàng,nàng không ngừng điên cuồng giãy dụa “Ta không bị điên! Ta không bị điên! Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!” , khí lực Thẩm Thanh lớn đến kinh người,phải cần tới hai người nam hộ sĩ mới có thể hế trụ được nàng.
17 Căn hộ của Thẩm Thành bị phong tỏa,bởi vì xác chết đã được tìm thấy cùng cái chết của một cảnh sát, còn chuyện Thẩm Thanh trộm thi thể, vẫn còn đang trong quá trình điều tra.
18 ( tòa nhà ma bỏ hoang ^o^/)
_”Cái gì nhảy xuống ??” Đặng Dương đứng sau lưng nàng,thân thể hơi chồm tới trước,đây là lầu bốn,phía dưới là xi-măng,nếu rơi xuống,hẳn là chết không phải nghi ngờ.
19 _”Ta từ nhỏ đã nhận thức nàng. ” Thẩm Hạ Đông nói.
Trương Mục nhìn hắn một cái, trầm mặc đợi hắn tiếp tục
_Ta đời này, thật xin lỗi nhất chính là nàng…Ta biết, ta biết, là nàng tới tìm ta, ta biết …Ta có thể cảm giác được…
Thẩm Hạ Đông đột nhiên buông tay lái,hắn nắm lấy bả vai Trương Mục, dùng sức lay động “Đúng không ? Ngươi nói có đúng không !?”
Không ai điều khiển, chiếc xe bắt đầu mất kiểm soát, Trương Mục nuốt một ngụm nước bọt , liều mạng giữ lấy tay lái “Trầm tiên sinh, ngươi trước hãy bình tĩnh lại, làm ơn bình tĩnh lại đi.
20 _Vậy tại sao ngươi lại không nói ?
_Tại sao ? Tất nhiên là vì hạnh phúc của vợ chồng ta. Huống chi ta cũng không cho là mình đang che giấu cái gì,không ai hỏi tới thì ta phải tự động nói ra sao ? Đặng cảnh quan,ta khuyên ngươi trước khi chưa có chứng cứ cụ thể thì đừng dùng loại phương thức như đang thẩm vấn phạm nhân này tới ép hỏi ta.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 15