41 CHƯƠNG 41
Trần Đông chết,hắn chết trên đường đi đến bệnh viện,trước khi chết hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu “thực xin lỗi, thực xin lỗi Dương Hoằng, thực xin lỗi vợ hắn,thực xin lỗi con gái, thực xin lỗi mọi người.
42 CHƯƠNG 41
Trần Đông chết,hắn chết trên đường đi đến bệnh viện,trước khi chết hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu “thực xin lỗi, thực xin lỗi Dương Hoằng, thực xin lỗi vợ hắn,thực xin lỗi con gái, thực xin lỗi mọi người.
43 CHƯƠNG 43
Thẩm Hạ Đông xoa bóp mi tâm,thở dài.
Đến giờ ngủ Thẩm Thanh có chút sợ hãi,Thẩm Hạ Đông đành dỗ nàng ngủ.
Thẩm Thanh trợn to hai mắt…không chút buồn ngủ nhìn Thẩm Hạ Đông “Ba ba, ba kể chuyện cổ tích cho con nghe đi.
44 CHƯƠNG 44
Cả người mềm nhuyễn vô lực, Thẩm Hạ Đông vô pháp nhúc nhích, toàn thân đau đớn, hậu mặt ướt sũng không ngừng chảy ra một loại chất lỏng.
Hai mắt hắn tan rã nhìn Thẩm Thành đang nằm trên người mình.
45 CHƯƠNG 45
Bên trong một mảnh tối đen, Thẩm Hạ Đông cầm lấy di động, bước xuống cầu thang.
Có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng nơi đó , Thẩm Hạ Đông chậm rãi đi qua, dưới ánh đèn điện thoại màu trắng xanh, làn da Thẩm Thành càng thêm tái nhợt.
46 CHƯƠNG 46
Một mảnh đỏ tươi, đập vào mắt chỉ có máu và máu.
Thẩm Thanh sợ tới mức mất hồn ,quên cả la hét, cả người ca ca dính đầy máu đứng trước mặt nàng, những giọt máu từ năm đầu ngón tay không ngừng tí tách rơi xuống.
47 CHƯƠNG 47
Chết, chết hết rồi.
Thật tốt.
Thẩm Hạ Đông cuộn mình nằm trên giường, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, mang theo tiếng khóc nức nở của Thẩm Thanh.
48 CHƯƠNG 48
_Thẩm tiên sinh! Thẩm tiên sinh!
Lão Trần cố gọi hắn, nhưng hắn vẫn không chú ý tới sự hiện diện của lão Trần,hai mắt trống rỗng.
Hắn sờ sờ mặt mình, da thịt mềm nhũn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hai con mắt thâm đen.
49 CHƯƠNG 49
_Ngay từ đầu, ngươi hẳn phải lựa chọn tin tưởng ta.
Con dao kia rời khỏi mặt hắn, Thẩm Thành nhẹ nhàng mơn trớn hai cánh môi của Thẩm Hạ Đông.
50 CHƯƠNG 49. 1 PN1
Phiên ngoại – Thẩm Thành
Hắn ẩn mình trong góc khuất, chờ cho màn đêm buông xuống, đợi đến khi bầu trời tối đen, hắn sẽ xuất hiện.
51 Sư phụ bị chuyện lần trước chọc giận, lúc Trương Mục ngăn cản hắn, không cho hắn đuổi theo Thẩm Thành.
Lúc rời đi, hắn giận dữ quát vào mặt Trương Mục “Về sau đừng gọi ta bằng sư phụ nữa!”
Trương Mục nhún nhún vai, vẻ mặt bình thản.
52 Thẩm Hạ Đông choáng váng, hắn thật sự bi dọa.
Trời ạ…
Hắn không biết phải dùng những từ ngữ nào để hình dung tâm tình của mình hiện giờ.
Người đang đứng trước mặt hắn ,không phải là Thẩm Thành thì còn ai vào đây nữa!?
Thẩm Hạ Đông lui về sau một bước,quay đầu nhìn xung quanh, sau đó dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Thẩm Thành một cách trân trối.
53 _”Ta…” Sắc mặt Thẩm Hạ Đông trắng bệch,Thẩm Thành đẩy hắn ra,”Cút ngay…”
_”Không phải là ngươi đúng không ?” Thẩm Hạ Đông trên mặt mang theo chờ mong,hắn muốn từ chính miệng Thẩm Thành nghe được hai chữ “Không phải”.
54 _”Thẩm Thành!” Thẩm Hạ Đông lại đi đến khu nhà xưởng bỏ hoang kia.
Thời điểm đẩy cửa ra, đột nhiên có thứ gì đó ngã xuống trước mặt hắn, vừa nhìn rõ, Thẩm Hạ Đông sợ tới mức hét rầm lên.
55 Thẩm Hạ Đông dù đang ngủ,nhưng không ngừng gặp ác mộng.
Hắn mơ thấy lúc hắn mở cửa ra,một người có gương mặt trắng bệch ngã nhào trên mặt đất,sau đó hắn không có bao nhiêu đắn đo liền quyết định đem chôn thi thể đó.
56 Trương Mục kiểm tra thi thể,sắc mặt lập tức chìm xuống,hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt. Đây đã là lần thứ ba, nguyên nhân tử vong hệt như hai người trước.
57 _Gần đây con đi đâu ?
Thẩm Hạ Đông có chút bội phục ngữ khí không hề sợ hãi hay khẩn trương của mình,hắn cảm thấy hắn cùng Thẩm Thành hệt như hai cha con đang nói chuyện phiếm bình thường,giờ phút này không khí giữa hai người hài hòa một cách kì lạ,những nghi vấn trước đó đều bị quăng sau đầu, chúng không còn quan trọng nữa.
58 Hắn cứ đứng đó, lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Đông ngủ say…
****
_”Ngô…” Thẩm Hạ Đông đầu đầy mồ hôi từ trong ác mộng bừng tỉnh,hai mắt tan rã thất thần nhìn trần nhà ,hồi lâu mới đứng dậy.
59 _Phải đi sao ? Chờ hắn về ta sẽ nói với hắn là có các ngươi đến tìm.
Tựa hồ là sớm đoán được hắn sẽ xuất hiện. chủ nhà đã chờ sẵn ở đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lão Trần đang giận dữ lao xuống.
60 Thẩm Hạ Đông làm như không hề có việc gì, quay về công ty.
Trương Mục hắc nghiêm mặt nhìn Thẩm Hạ Đông đi vào công ty.
Một lát sau lão Trần do dự mở miệng “Chắc là…không có liên quan gì tới hắn, đừng ép hắn nữa…” Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng,dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mạng người,không phải trò đùa, sao lại có thể hàng xử theo cảm tính được chứ ?
Trương Mục trầm mặc không nói, quay xe rời đi.