1 Ngày xuân, những cơn gió dịu nhẹ thổi qua, hàng dương liễu đứng bên bờ, những cánh hoa trắng mềm mại bay lả tả, mùi hương thoang thoảng thanh khiết làm cho người ta cơ hồ sẽ say mê trong gió, những giọt sương ngưng tụ trên cành cây, lúc này chính là mùa hoa lê.
2 “Chưởng môn Đồng Không phái, Trương đại hiệp đến!”
“Nam Hải Vô Cực cung, Lý Cung chủ đến!”
“Tuyền Cơ phường, Lý đại nương đến!
Thập Toàn Trang liên tiếp có khách tiến đến, trước đại môn được trang trí bằng những mảnh lụa đỏ đã sớm có quản gia cung nghênh từng người, chiêng trống vang trời, khách khứa đông đúc, tiếng pháo rộn rã hòa cùng tiếng người huyên náo, không khí thập phần vui vẻ.
3 “Đã chết!” Đám người ồ lên, tất cả đều đứng dậy, ngay khi vừa mở miệng, đệ tử Đồng Không phái của Trương Liêm cũng có người bỗng nhiên ngã xuống, mọi người nhất thời biến sắc, Trương Liêm bình tĩnh kiểm tra một phen rồi chợt kinh hoàng, “Có độc!”
Một tiếng quát to chỉ trong thoáng chốc kích động hàng ngàn cơn sóng chập trùng, tất cả mọi người đều tự kiểm tra công lực của bản thân, thần sắc lập tức biến đổi, “Chúng ta đều trúng độc! Tần Trang chủ, chuyện này là thế nào?!” fynnz.
4 Thiên Thần
Hai chữ này đã rất nhiều năm không ai gọi.
Nắm trong tay ly ngọc vỡ vụn, tầm mắt của hắn từ cỗ kiệu rơi xuống lòng bàn tay, những mảnh vỡ của bạch ngọc lấp lánh dưới ánh nắng, không còn nhu hòa như xưa mà lại chói mắt sắc bén.
5 “Là ngươi hạ độc?!” Tần Chiến vừa trừng mắt vừa gầm lớn, hắn căn bản không nhận biết người này, “Lão phu không oán không thù với ngươi, ngươi vì sao muốn hạ độc hại người?!” fynnz.
6 Từng bước như từ địa phủ đặt chân lên trần gian, hắn chậm rãi đi ra, giống như có làn hơi thở huyết sát cùng điềm xấu theo gió bay đến, đem hàn ý âm u tĩnh mịch của địa phủ đến nhân thế, ánh nắng ấm áp dưới chân làm cho người ta hoảng hốt nghĩ rằng đó là một vũng máu tươi, mỗi bước chân của hắn làm tất cả ngưng tụ đóng băng.
7 “Thật sự đang động!” Chưởng môn Thương Hạc phái tuy rằng đã từng nghe nói thứ này nhưng không biết lại nằm trong tay Tần Chiến càng không biết phần cánh tay bị cụt lại có thể động, quả thực quá mức tưởng tượng.
8 Hắn đứng trước mặt Hách Cửu Tiêu, không xa cũng không gần, hắn có thể hỏi một cách trầm tĩnh nhưng giang hồ đồng đạo đứng bên cạnh nghe xong những lời này lại vô pháp bảo trì phản ứng bình thản, ý tứ của những lời này làm cho mọi người không ngừng trầm trồ, thèm muốn.
9 Hách Cửu Tiêu sau khi đọc xong tên các loại dược liệu thì im lặng không tiếp tục lên tiếng, Hách Thiên Thần được hắn đặt lên một chiếc giường bằng trúc ở trong phòng.
10 Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ bị hôn mê vì nóng, vì sao Huyết Ma Y vẫn chưa cứu tỉnh thiếu gia? Hắn cắn miệng nhìn cửa sổ.
Cửa sổ bị Hách Cửu Tiêu khép kín không một kẽ hở, cửa cái cũng đã sớm đóng lại, miệng mồm của tiểu Trúc hít đầy hơi thuốc, nuốt xuống một chút cũng cảm thấy trong cổ họng và ngay cả trong mắt cũng toàn là vị thuốc, kỳ quái chính là Huyết Ma Y đứng bên cạnh giường trúc mà thân thể lại khô ráo như không ở trong phòng, ngay cả mồ hôi cũng không có.
11 iểu Trúc không hỏi lại, cẩn thận cầm lược chải tóc rồi cột lên, trong đầu vẫn tiếp tục miên man suy nghĩ, thiếu gia ở lại không phải vì Huyết Ma Y, vậy thì Huyết Ma Y ở lại có thể là vì thiếu gia hay không? Một người lạnh lùng như vậy, đối với người khác cũng không thèm liếc mắt một cái, nhưng chỉ duy nhất khi nhìn thiếu gia thì ánh mắt thực cổ quái, vẫn lạnh như băng nhưng lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
12 Đối với vị huynh trưởng hơn mười mấy năm không gặp, ký ức của hắn chỉ giới hạn ở thời thơ ấu, hắn biết hắn đang nói chính là Hách Cửu Tiêu mười tám năm trước, năm đó chỉ mới chín tuổi mà Hách Cửu Tiêu đã có thể ung dung nghênh địch, giết chết thủ hạ mà sắc mặt không đổi, lúc này Hách Cửu Tiêu như thế nào, ở Thiên Cơ các hắn cũng biết một số việc.
13 “Khi ngươi bị mang đi, ta đã không lưu ngươi lại. ” Hách Cửu Tiêu nhớ lại chuyện quá khứ. fynnz. wordpress. com
“Ngươi không lưu ta là vì ngươi làm thế cũng vô dụng, hắn sẽ không tha cho ta.
14 Hách Thiên Thần không nói được lời nào, nhìn vẻ mặt nghiêm trang lo lắng của tiểu Trúc, chỉ có thể thở dài, “Còn có khách đến, ngươi lui xuống đi. ” fynnz.
15 Ngày hôm sau Thập Toàn trang mất đi bầu không khí sôi nổi nhốn nháo như lúc ban đầu, bây giờ lại chuyển sang náo nhiệt ở trên đường đi.
Khắp nơi huyên náo ầm ĩ, tiếng người ồn ào, tấp nập kẻ tới người lui, quan đạo rộng mở lại có vẻ giống như một cái chợ, có chút dị thường náo nhiệt.
16 Không ai nhìn thấy Huyết Ma Y xuất thủ như thế nào, chỉ thấy một trận mũi nhọn băng hàn, đối thủ của tên văn sĩ bỗng nhiên ngã xuống, hắn muốn bảo mệnh nên xuất thủ trước, kết cục cũng là như thế, máu tươi ba thước chảy thành sông, hình dung như vậy cũng không quá đáng, không người nào biết rõ đến tột cùng hắn bị thương ở chỗ nào mà lại có thể xuất huyết nhiều đến thế, nhiều đến mức muốn nhuộm đỏ cả lôi đài.
17 Hách Thiên Thần đương nhiên cũng không biết biểu tình của Hách Cửu Tiêu lúc này là như thế nào, hắn chỉ biết bọn họ bị nhốt, cạm bẫy này không biết là nhằm vào ai mà thiết lập, có lẽ là hắn, có lẽ là Hách Cửu Tiêu, hiện nay bọn họ rơi vào, tuy rằng không chết nhưng cũng không biết người bố trí cạm bẫy muốn cái gì, bên trong tối đen như mực, ngay cả một ngọn gió cũng không có.
18 Hách Thiên Thần chỉ có thể há miệng, lực đạo đặt trên môi của hắn không nhẹ cũng không nặng, trong miệng dường như bị cái gì đó chạm vào, nhiệt độ ấm áp, sau đó không khí bỗng nhiên vọt tới, trong lúc buồng phổi dường như đã bị ngưng trệ thì đột ngột lại được kích động, hít vào đều là hương vị trên người của Hách Cửu Tiêu, mùi máu tươi thản nhiên hòa cùng hương thơm thảo dược, dường như vừa lạnh nhạt vừa nồng nặc.
19 Người này xem ra cũng không phải muốn hại bọn họ, nhưng lời nói của hắn đã khiến cho hách Thiên Thần chú ý, biết thân thế của bọn họ, còn biết cơ quan thiết lập cạm bẫy, người này mặc kệ là địch hay là bạn, nếu không bắt để tra hỏi rõ ràng, hắn và Hách Cửu Tiêu cũng không thể yên tâm, vận khí nhảy lên, hắn cũng đuổi theo.
20 Trong xe ngựa rất rộng rãi, ba bốn người ngồi vẫn thoải mái, tiểu Trúc bình thường ngồi đối diện với Hách Thiên Thần, lúc này đương nhiên tiểu Trúc cũng không dám đi theo.