1 Con đường đi đến đại hội vốn trống trải, nay vạn đầu người tụ họp về. Hôm nay là ngày đại hội mỗi năm một lần của Doanh nghiệp Sở thị “Khen ngợi mười đại kiệt xuất công nhân toàn cầu” của Sở thị- doanh nghiệp nổi tiếng cả nước.
2 Sở Thận Chi từ lúc nhỏ đã biết cái gì gọi là “cô độc”.
Đó là một loại xâm nhập cốt tủy, kéo dài cảm giác của sự xa cách, một loại cảm giác tưởng như toàn bộ thế giới chỉ có một mình mình còn hô hấp.
3 “Bà bà, bà đi gọi Ngọc nhi xuống ăn cơm được không? Ta mới vừa đi gọi hắn, hắn cũng không thèm nghe ta. Thức ăn này đều sắp lạnh rồi, bà nhanh đi gọi hắn đi.
4 Vào giờ cao điểm buổi sáng, trong nội thành Đài Bắc dòng xe tới lui không ngừng, một chiếc limousine dài sang trọng cũng không tránh khỏi số phận bị kẹt xe, bị mắc kẹt tại nơi cách đích đến không tới 900m, chen chúc nhau trên đường Đôn Hóa Nam.
5 “Ca, như vậy thoải mái không?”
“Thoải mái… Thật thoải mái… A a… Ngọc nhi… Ngọc nhi…”
“Vậy còn nơi này? Nơi này cũng thoải mái sao?”
“Thoải mái… Nơi này cũng thật thoải mái… Thoải mái muốn chết a… Ngọc nhi… Ca ca cầu ngươi… Nhanh tiến vào có được không… Ca ca muốn ma…”
“Ca, ngươi đừng vội, hôm nay ta muốn từ từ đến a.
6 Đối với Sở Thận Chi mà nói, hôm nay vốn là một ngày phong vân biến sắc.
Từ sáng sớm nhận được điện thoại của cha, tâm trạng hắn bắt đầu không yên.
“Thận Chi, ngươi có thể an bài thời gian cùng một người gặp mặt không.
7 “A a… Chủ nhân… Đừng, sẽ bị bọn họ nhìn thấy… Ngươi mau rút ra… Uh uh…” Dùng sức cắn môi dưới, dồn sức kiềm chế lại tiếng rên rỉ cơ hồ muốn buột ra khỏi miệng kia, giọng rên rỉ của một con nai con cố gắng thuyết phục dã thú phát cuồng ở phía sau.
8 Diệp Phương Diêu phái máy bay trực thăng cứu hộ tới lục soát, kịp thời cứu tính mạng quý giá của Sở Thiên Ngọc, cũng gián tiếp cứu thể xác và tinh thần đã gần như hỏng mất của Sở Thận Chi.
9 “Ca, ngươi thành thật nói cho ta, đối tượng *** tưởng tượng đầu tiên của ngươi rốt cuộc là ai?” Thừa dịp lúc mọi người không chú ý, Sở Thiên Ngọc kéo ca ca qua một góc của đại sảnh bắt đầu bức cung.
10 “Ca, mũi ngươi dính đường rồi…” Đi tới, Sở Thiên Ngọc đột nhiên đem ca ca kéo vào một góc vắng vẻ, cúi đầu tinh nghịch mà liếm đi vụn đường trên mũi hắn.
11 “Tổng tài, mẹ ngài đến. ”
Một câu nói đơn giản của Vương thư ký lại khiến cho Sở Thận Chi đang xử lý công sự chợt rùng mình.
“Mau mời nàng vào. ”
“Vâng.
12 Cách một ngày, tâm lý của Sở Thiên Ngọc vẫn luôn không thoải mái, chung quy cảm giác ***g ngực rất khó chịu, toàn thân cũng không thích hợp, rất muốn tìm người đánh một trận thống khoái.
13 Kế trong kế: Đệ nhất ca ca
“Thận Chi, đừng làm nữa, trong bếp có bà bà, ngươi nhanh đi phòng khách ngồi, ngươi đã bề bộn đến trưa rồi. ”
“Cũng nhanh lắm, mẹ cũng không phải không biết, Ngọc nhi trở về nếu không nhìn thấy cá chưng bột quế hoa cùng viên tôm cuộn dứa hắn thích ăn nhất, hắn nhất định sẽ tức giận.
14 Rên rỉ.
Khóc lóc.
Thở dốc.
Nhục nhãn dừng ở thân thể thống khổ phát run dưới thân, thiếu niên trước mắt lộ tất cả ngọn lửa hừng hực màu đen…
“Ngọc nhi… Đau quá a… Ngọc nhi…”
“Xuỵt… Nhanh thôi… Cũng nhanh thôi…”
“Ô… Không được… Ca ca chịu không nổi rồi… Ngọc nhi… Ngươi tha ca ca đi… Ca ca lần sau cũng không dám… Ô… Đau quá đau quá…”
“Không được! Ta không yên tâm! Nếu như không làm như vậy ta không thể yên tâm a… Ca, ngươi nhẫn nại chút nữa, rất nhanh, rất nhanh thôi oh… Ngoan… Ngoan…”
Tâm địa bắt đầu cứng rắn bắt buộc mình không chú ý đến lời cầu khẩn đau khổ của hắn, thiếu niên làm sao cam lòng trơ mắt mà nhìn con người dưới thân chịu khổ.
15 Tầng thượng vương quốc của Doanh nghiệp Sở thị, tổng tài Doanh nghiệp Sở thị nắm quyền lực chí cao vô thượng, nhưng giờ phút này lại đang hoảng sợ bất an mà đi qua đi lại vòng vòng.
16 Ánh mặt trời nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ vẩy tiến vào, trắng noãn sáng ngời, trong phòng bệnh tư nhân xa hoa dễ chịu, một vị tóc hoa râm, sắc mặt tiều tụy, nhưng vẫn nhìn ra được là nam tử trung niên ngũ quan tuấn lãng, lẳng lặng mà nằm trên giường bệnh.
17 “Vương thư ký, ngươi sao một mình đứng chỗ này ăn không ngừng? Ca ca ta đâu?”Nhanh bước vào trong tiệc rượu cao cấp, Sở Thiên Ngọc nhìn thấy Vương Gia Vĩ một mình đứng một bên bưng điểm tâm nuốt ngấu nghiến, không khỏi buồn cười hỏi.
18 “Ca…”
“Uh?” Sở Thận Chi còn buồn ngũ mà oa trong lòng đệ đệ ậm ờ đáp.
“Bác sĩ nói ngày mai ngươi có thể ra viện về nhà rồi. ”
“Oh! Hảo. ”Mặc hắn về nhà hay nằm viện, chỉ cần đệ đệ yêu mến có thể bồi bên cạnh mình, Sở Thận Chi đến nơi nào cũng không quan tâm.
19 Cuộc sống này giống như ác mộng, đến tột cùng khi nào mới có thể chấm dứt?
Ngọc nhi của ta… Ngươi ở nơi nào?
Từng ngày từng ngày, mỗi giờ mỗi khắc, không ngừng không ngừng, Sở Thận Chi đều hỏi chính mình cùng một vấn đề.
20 Trên tấm dra trải giường màu, một thân hình trắng như tuyết.
Dáng người tuyệt mỹ đẹp đẽ hai chân đại mở mà phát ra tiếng thở dốc *** đãng, mặc cho lỗ nhỏ phía sau bị nam nhân trên người hung hăng đâm qua…
“A a…”
“Vù vù… Sảng khoái quá… Ta sớm phải làm như vậy rồi… Ngươi có biết không… Từ ngày đó mỗi đêm ta đều bắt đầu mơ tới ngươi… Mơ tới bộ dáng ngươi dưới thân ta *** đãng như vậy… Ha a ha a… Ta rốt cục đạt được ngươi rồi! Ta rốt cục đạt được ngươi rồi! Nói, ta làm được ngươi sảng khoái hay không? Nói!”Toàn bộ cây rút ra tới huyệt khẩu, rồi lại hung mãnh mà cắm vào, nam nhân lay động thắt lưng rắn chắc kêu to.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120