1
Ở giới tu chân, Liên Hoa Tôn Chủ cơ bản đồng nghĩa với Thần.
Không đề cập tới đệ tử thân truyền của y được tôn sùng là Tam Thánh, cũng không nhắc tới đám đồ tôn, đồ đồ tôn khống chế sáu môn phái lớn giới tu chân, chỉ cần là một người hầu nho nhỏ vẩy nước quét nhà ở tiền viện, bấy giờ cũng đã khai tông lập phái, trở thành kẻ đứng đầu một phương.
2
Nghe câu đó của Thẩm Thanh Huyền, sáu vị chưởng môn cấp đồ tôn đều ôm suy nghĩ khác nhau.
Tăng Tử Lương: Hỏng bét rồi, tôn chủ biết ta dự định đi luận đạo với Ma Đế kia, nhất định tức giận gấp bội!
Tổ bốn người từng giơ tay: Nhất trí, nhất trí.
3
Đen xanh va chạm, hai người trông nhau từ phía xa.
Thẩm Thanh Huyền thấy Cố Cửu Uyên, chỉ một cái liếc nhìn đã lấp đầy bóng dáng mơ hồ trong ký ức.
4
Bình ngọc trong vắt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy thân bình.
Cố Kiến Thâm hơi nghiêng người, ống tay áo đỏ thẫm đong đưa, hoa văn chìm lấp lóe, rượu ngon trút xuống như rơi xuống khắp ngân hà, quả nhiên tuyệt mỹ vô cùng.
5
Trước kia Thẩm Thanh Huyền muốn, hiện tại thì …
Y vẫn muốn, dù sao điều thứ tư trên ngọc giản vẫn chưa nhạt đi kìa, dòng chữ “Thứ tư, không được nổi sát ý với Cố Kiến Thâm” còn bày rành rành ở kia.
6
Cảnh tượng luận đạo trên đại điện vô cùng hoành tráng!
Nếu là trong mắt tu sĩ bình thường, e rằng đã sợ tới mức chân mềm trợn mắt há mồm.
Dù sao cũng là cuộc chiến giữa sáu phái Thiên Đạo và đại tướng Tâm Vực, quy mô có thể so với chiến tranh thế giới.
7
Khen ngợi đôi mắt Cố Kiến Thâm? Hỏi xin kim long?
Người chết rồi cũng có thể khen ngợi nhỉ …
Y vừa nghĩ thế, ngọc giản phải dùng hết ngụm máu cuối cùng để phun chữ.
8
Chẳng lẽ hóa thành tiểu đồng Triêu Yên thì ngọc giản không nhận ra y nữa?
Thẩm Thanh Huyền vốn cảm thấy đầu óc ngọc giản này không dùng được, hiện giờ lại càng thêm ghét bỏ.
9
Người tới đương nhiên là Cố Kiến Thâm.
Dù hắn áp chế tu vi, nhưng ngoại hình không thay đổi … À, đổi rồi, đôi mắt xinh đẹp đổi màu rồi.
Thẩm Thanh Huyền hết sức bất mãn, nghĩ tới mình còn nhiệm vụ khen ngợi đôi mắt hắn, nhất thời càng thêm bất mãn.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ là quá đáng.
Bế cả ngày cũng không thấy tuyên bố nhiệm vụ, ôm xong rồi mới báo, ngọc giản này muốn chết thật à.
11
Cố Kiến Thâm hăng hái nhìn tiểu đồng trong ngực.
Y không mở mắt, lông mi thật dài hơi run run như cánh ve, sau đó đôi môi mềm khẽ mở, nói ra hai chữ tựa gió thu cuốn hết lá vàng:
“Câm miệng.
12
Thẩm Thanh Huyền nhìn ngẩn ngơ.
Nhìn vào đôi mắt này ở khoảng cách gần đến vậy, như thể đang đứng dưới vạn sơn: nắng chiều mang sắc đỏ nhuộm rực chân trời, lá phong như lửa rọi sáng hồ nước, mà người ở trong đấy có thể nhìn hết mọi sự lộng lẫy tráng lệ.
13
Cố Kiến Thâm sợ mình hiểu sai ý, liền hỏi:
“Cần ta giúp ngươi nhóm lửa ư?”
Dưới tình huống trước mắt, củi lửa làm đường ranh giới, Thẩm Thanh Huyền ở bên phải, cách Cố Kiến Thâm rất gần, cho nên hai người nói chuyện thì thầm không cần lo Túc Vũ sẽ nghe thấy.
14
Chuyện tối qua thực sự làm hổ thẹn phong phạm đại lão, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn đổi chủ đề.
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Tới dùng cơm đi.
15
Thẩm Thanh Huyền đương nhiên vì nhiệm vụ trên ngọc giản.
Tuy nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng thang trời thực sự có thêm năm viên gạch, chuyện này là không thể nghi ngờ.
16
Bái nhập cùng tông môn?
Thẩm Thanh Huyền càng sâu sắc cảm thấy ngọc giản là đứa thiểu năng trí tuệ.
Y và Cố Kiến Thâm là đồng môn, luận bối phận Cố Kiến Thâm còn phải gọi y một tiếng sư thúc, vốn đã cùng một môn phái, còn cần gì bái nhập cùng tông môn nữa?
Ngọc giản vẫn chưa tắt thở, nó vội vàng hiện một hàng chữ:
“Bổ sung: Quá khứ không tính, chỉ xem hiện tại!”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Ngọc giản sợ đại lão không rõ, mau chóng hiện thêm hàng nữa:
“Bái nhập cùng tông môn, ở cùng một phòng ký túc, làm …”
Còn chưa dứt câu, ngọc giản đã hết thở.
17 Ngoại môn là hai người một phòng nhỏ, đúng lúc phù hợp yêu cầu nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền, chỉ cần y và Cố Kiến Thâm cùng vào ngoại môn là có thể ở chung, nhiệm vụ hoàn thành, mọi người đều vui vẻ.
18
Dày vò cả buổi, sao Thẩm Thanh Huyền có thể để bao công sức đổ sông đổ biển?
Nhưng nhìn dáng vẻ phách lối kia của Cố Kiến Thâm, y lại bất mãn quá chừng.
19
Bóng hoa rơi, ánh trăng sáng, kim châu hồng ngọc phủ kín bậc thềm … Chẳng khác nào nơi đẹp nhất mà Thẩm Thanh Huyền vẫn hằng mong ước.
Chưa kể đến trong những cảnh đẹp kia có thứ càng đẹp hơn, đôi mắt màu đỏ này của Cố Kiến Thâm quả nhiên chọt trúng tim Liên Hoa Tôn chủ.
20
Nhiệm vụ ban đầu còn chưa đoán được gì, nhưng mấy cái gần đây ý đồ hết sức rõ ràng.
Nào là ôm nào là ngủ nào là ở chung …
Hiện giờ lại thêm hương nhân duyên và cởi áo tháo đai.