1 “A……”
Một tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên, nghe nói nàng chính là người mà nam nhân kia sủng ái nhất.
“Bệ hạ, người làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ?”
Một tên thái giám hốt hoảng chạy tới.
2 Cuộc sống trong lãnh cung quả thật có phần buồn chán, tình thương của mẫu thân là niềm vui, hạnh phúc duy nhất của ta. Chỉ có trước mặt nàng, ta mới biểu hiện tâm tình của một đứa trẻ 10 tuổi, vui đùa làm nũng, nghịch ngợm ầm ĩ.
3 Núi Bích Nguyên, sương trắng lượn lờ quanh năm không dứt. Phóng tầm mắt ra xa là một mảnh xanh ngắt; núi này không giống với núi ở phương bắc – cao mà lại nguy nga, đồ sộ làm cho người ta cảm thấy cái khí thế muốn thống nhất thiên hạ.
4 Những ngày trên núi Bích Nguyên quả thật trôi qua nhanh chóng, thời gian 6 năm bỗng chốc trở thành quá khứ. Gần đây, người trên núi lại ngày càng vắng vẻ.
5 Sáu năm không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng so với những gì còn lại trong trí nhớ của Niệm Nghiễn cũng không khác nhau là mấy. Vẫn là những đám đông nhộn nhịp, vẫn có những cửa hiệu tấp nập, còn có cả những tiếng rao hàng thánh thót vang lên.
6 Thôi Ân Trạch tỉnh lại, cảm thấy đầu rất nặng, đau như búa bổ. Hắn chỉ nhớ lúc trước đang ngủ trên cây thì vô tình phát hiện một mỹ nhân, sau đó xuất hiện thanh lam hai đại hộ vệ.
7 Giang hồ vốn đồn đại Bàn Long đại hội vô cùng thần bí, những kẻ biết đến nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy vậy mà lúc sau Bàn Long đại hội lại được tổ chức tại tửu lâu lớn nhất Ngô Châu là Phong Lai lầu, hơn nữa còn phát cả thiệp mời đến các anh hùng gần xa; mời tất cả những người có uy tín trên giang hồ tới dự.
8 Buổi sáng tại tửu lâu, Thôi Ân Trạch dự định trực tiếp bắt lấy Niệm Nghiễn, biến y thành người của mình, muốn y giúp hắn giảm bớt một chút phiền muôn do đàm phán căng thẳng.
9 Niệm Nghiễn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra thì Phong Vong Trần đã dùng khinh công đưa hai người họ trở lại khách ***. Phác Phong đang đứng ở cửa, y phục tuy chỉnh tề nhưng không khó để có thể nhìn ra những dấu vết còn lại sau một trận truy hoan ngất trời : hai má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng như chưa muốn rời khỏi mộng đẹp, đặc biệt là những dấu hồng ngân đang hiện rõ trên chiếc cổ trắng nõn – đã tố cáo chủ nhân của nó mặc dù Phác Phong cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm thường ngày của mình.
10 Gian phòng tràn ngập trầm hương khiến người khác có cảm giác buồn ngủ, bài trí bên trong không hoa lệ mỹ miều nhưng gọn gàng ngăn nắp, mặt đất sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi – chủ nhân của căn phòng chắc hẳn là một người thanh tao, nhã nhặn.
11 Lần đầu tiên là nhân vật chính của một sự kiện lớn như vậy Niệm Nghiễn có chút bối rối, cũng may là có Tiểu Lưu tháo vát nhanh nhẹn. Nàng vô cùng hứng khởi đi mời quan khách rồi lại tự mình xem xét các món ăn đãi khách, việc duy nhất cần Niệm Nghiễn thể hiện chính là đảm bảo cho đám cưới được diễn ra trọn vẹn, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
12 Thôi Ân Trạch xuất chưởng, nội lực thâm hậu bay vút trong không khí nhắm tới Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn nhanh nhẹn lắc mình tránh đi lại chợt nhớ tới thân phận hiện tại của mình, y đang giả dạng thị vệ của Thôi Ân Trạch.
13 Sự việc tiếp theo phát triển theo chiều hướng khiến Niệm Nghiễn không khỏi cười khổ. Sau khi từ biệt Thôi Ân Trạch tại lãnh cung, y nhanh chóng quay về phòng của Đại Xương.
14 Ngoài dự đoán, lần này hoàng đế bí mật đi về hướng tây diệt trừ ma giáo vẫn mang Đại Xương đi cùng. Thái tử ở lại kinh thành, vì “hoàng đế thân thể bệnh nhẹ” mà xử lý sự vụ.
15 Niệm Nghiễn trong lòng kêu to không ổn, nếu tên hoàng đế kia tiếp tục làm càn như vậy, y không biết mình có thể nén giận mà tiếp tục giả trang Đại Xương nữa không?
Thôi Ân Trạch vừa bắt đầu “hành động” đã cảm thấy người bị ôm trong ***g ngực đột nhiên cứng ngắc, “Đại Xương” này quả thậ đáng yêu, hứng thú dâng tràn, những ngón tay của Thôi Ân Trạch càng thêm mạnh mẽ “cảm nhận” là da trơn láng kia.
16 Từ Kính Lĩnh trấn muốn đến Huyền Vu đỉnh của Mặc giáo chỉ mất khoảng nửa canh giờ. Sau khi xác định không có truy binh, Niệm Nghiễn cũng an tâm để cho mọi người từ từ cước bộ.
17 Niệm Nghiễn đã phát đi thông báo cho các phân đường của Mặc giáo trong vòng hai mươi dặm quanh Huyền Vu đỉnh để họ tới cứu viện. Sự việc cấp bách, cứu binh từ những vùng lân cận muốn tới Huyền Vu đỉnh cũng phải mất một, hai ngày; nếu chỉ trông chờ vào bọn họ e rằng không ổn.
18 Thôi Ân Trạch nhẹ nhàng đặt Niệm Nghiễn xuống long sàng. Lần đầu tiên hắn có dịp nhìn y kỹ như vậy, khuôn mặt cương nghị mà Niệm Nghiễn luôn cố gắng biểu hiện giờ phút này lộ rõ vẻ mỏi mệt.
19 Cố gắng của Niệm Nghiễn cuối cùng cũng được đền đáp. Theo một công văn mật được gửi đến cho Thôi Ân Trạch, Niệm Nghiễn biết được triều đình đã sớm giăng bẫy, cử người trải khắp nam bắc, cùng nhau hiệp lực bao vây tấn công Mặc giáo.
20 “Không được, ngươi còn không bằng cầm thú, ngươi có biết ta chính là con ngươi? Ta chính là con ruột của ngươi!”
Niệm Nghiễn nói xong những lời này bỗng trở nên thất thần, có chút hối hận.