41 Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua, có Liễu Thành Thành bên người bầu bạn, tâm tình Niệm Nghiễn cực kỳ hưng phấn. Buổi sáng thì hai người cùng nhau luyện võ.
42 Lôi đài tỷ võ được dựng nên ngay trong võ đường của Huyền Thiết môn – nơi này chính là nơi mà ngày thường, đệ tử của Huyền Thiết môn luyện tập võ nghệ nên có chứa rất nhiều binh khí, không gian lại rộng lớn, thoáng đạt vô cùng – rất thích hợp cho việc tỷ thí phân định cao thấp.
43 “Chúng ta giống nhau thôi, Bạch Vô Ức chắn chắn không phải tên thật của ngươi. ” Người nọ chậm rãi xoay người lại, ngũ quan anh tuấn, đoan chính; da thịt thoáng có chút ngâm đen, đúng là Liễu Thành Thành – người đã cùng chung sống như hình với bóng cùng Niệm Nghiễn suốt một tháng qua.
44 Vong Ưu đình dưới chân núi Tô Ninh là danh thắng rất nổi tiếng. Đình này tọa lạc tại một nơi rất hẻo lánh, không giống với những thắng cảnh khác luôn tấp nập người qua kẻ lại, nơi này chỉ có lá rụng tiêu điều, gợi lên xúc cảm suy tư, hoài cổ.
45 Vật trong khố nội trướng lên càng lúc càng to, Niệm Nghiễn chưa từng có thứ dục vọng mãnh liệt như vậy. Hơn hai mươi năm làm người, kinh nghiệm ân ái của y với nữ tử – chỉ có duy nhất thê tử Tiểu Lưu của mình; còn đối với nam nhân thì.
46 Hai lần tới cao trào, nhưng càng thỏa mãn lại càng hưng phấn, thứ thuốc quái quỷ này không biết còn phát tác tới bao giờ. Điều đáng giận là. . . . là không chỉ tiểu kê kê mà ngay cả hậu đình cũng cảm thấy khó chịu, như đang có một đàn kiến bò tới bò lui.
47 Niệm Nghiễn thấy Thôi Ân Trạch bước vào, nghĩ lại chuyện tối qua mà mặt đỏ như mông khỉ, đầu cúi đến mức thấp nhất có thể. Một lúc sau mới mở miệng lí nhí.
48 Một buổi tối nghĩ đông nghĩ tây, đương nhiên là rất khó ngủ. Nửa đêm mơ mơ màng màng lại thấy có kẻ nào chán sống mà leo lên người mình, Niệm Nghiễn dụi dụi hai mắt.
49 Xe ngựa của hai người tới Thành châu đã là chuyện của ba ngày sau. Còn hơn cả Hồi An thành phồn hoa huyên náo, Thành châu vừa tao nhã lại có thêm vài phần uy nghiêm.
50 Thôi Ân Trạch phân tích một chút về thân phận cùng với mưu đồ hiện tại của Liễu Thành Thành, rất nhiều chi tiết khác đều bị lược bỏ. Tất nhiên, hai kẻ Đổng – Cố không hề phát hiện, bản lĩnh nói vòng vo tam cuốc của Thôi Ân Trạch khiến Niệm Nghiễn ngồi bên cạnh nghe thôi mà cũng líu lưỡi.
51 Niệm Nghiễn cảm thấy kỳ lạ, tại sao một ảnh vệ suốt ngày che mặt của Thôi Ân Trạch lại hận mình?
“Bệ hạ là một người có tài thao lược, nhất định sẽ hoàn thành thiên thu đại nghiệp, ảnh bộ chúng ta sở dĩ tận trung với người chính bởi vì bị khí thế hiên ngang, oai nghiêm đó thu phục.
52 Ngày hôm đó sau khi rời đi, Liễu Thành Thành không hề quay lại gây khó dễ cho Niệm Nghiễn, mà cũng phải, với dã tâm của mình – hắn không phải là loại người có thể suốt ngày quanh quẩn bên Niệm Nghiễn.
53 “Ta sao lại có thể mê luyến một người như ngươi, một nam nhân không hề mềm mại như luyến đồng, ta thật sự thành. . . . sắc lang mất rồi!” Không biết là do tự giận hay tự trách, Liễu Thành Thành tự nói rồi tự mình nghe, động tác trên tay không hề dừng lại, một tay chà chà hai khối tiểu châu trước ngực, tay kia mơn trớn vùng bụng săn chắc, không một tì vết của Niệm Nghiễn.
54 Niệm Nghiễn nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ – lá cây lay động trong gió, thi thoảng che lấp mất ánh trăng lấp lánh.
55 Đẩy cửa mà vào, trong phòng tối om, nương theo chút ánh sáng mặt trăng rọi vào từ cửa sổ, Niệm Nghiễn vẫn có thể nhìn thấy tấm lưng phẳng dài của một nam nhân.
56 Bốn người thương thảo một hồi đã đi đến kết luận – Huyền Thiết môn sẽ đi tới các môn phái, điều tra hành động của những người bị sát hại trước lúc chết, Niệm Nghiễn và Thôi Ân Trạch tiếp tục lùng theo dấu vết Liễu Thành Thành.
57 Nói đi chữa bệnh, hai người lại chần trừ ở lại khách ***. Quả nhiên, không lâu sau có một lão nhân râu tóc bạc phơ chống gậy bước tới. Thấy Thôi Ân Trạch, lão nhân liền quỳ bái.
58 Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, Ngô Trung Vĩnh đã có một đêm an toàn. Vừa nghe có người báo hắn đã tỉnh lại, bốn người – điểm tâm chưa ăn đã vội vã chạy lại phòng hắn.
59 ——Φ——-
“Làm gì mà nhìn ta dữ vậy? Mặt ta dính nhọ sao?” Niệm Nghiễn còn ngây thơ lấy hai tay dụi dụi khiến hai má càng thêm ửng đỏ.
“Không có gì.
60 Vào đến kinh thành, niệm nghiễn muốn thôi ân trạch cải trang một chút vì dù sao hắn cũng “đã chết”. thôi ân trạch lại bảo không cần phải lo lắng – chỉ có quan lại từ tứ phẩm trở lên mới có vinh hạnh yết kiến hắn mà những người đó thì dễ gì có mặt ở ngoài đường, ngoài chợ – chắc chắn sẽ không có ai nhận ra hắn.