1 Lần đầu khi ta gặp hắn, là ở vườn lê nhỏ trong nhà. Ta nhớ rõ ngày đó khí trời rất tốt, ta thừa lúc cha và ca ca bận chiêu đãi khách khứa liền lén chạy khỏi phòng ra đình viện chơi.
2 Đồng Tuyên năm thứ 15, đương kim hoàng thượng – Đồng Tuyên hoàng đế qua đời, hưởng thọ 53 tuổi. Sau Thái tử – Huyền Dương kế vị. Đổi niên hiệu thành Bình Huyền.
3 Từ cuộc gặp ba năm trước ở ngự hoa viên, Tử Lê chưa từng nhìn thấy Huyền Dật nữa. Cùng Mai Tuyên, y có thể nói là gần như khát vọng nhìn Huyền Dật đang tán gẫu với Triệu Tri phủ ở phía xa xa.
4 Phía hoàng tẩu ta sẽ ứng phó! Hoàng tẩu thương em như vậy, nàng nhất định sẽ hy vọng em có chốn gửi gắm tốt! Cho nên nếu ta mở miệng yêu cầu nàng gả em cho ta, nàng nhất định sẽ đáp ứng!” Huyền Dật vẻ mặt tự tin nói, trong mắt hiện lên một tia quang mang khiếp người.
5
Tử Lê cười dài khoác tay Huyền Dật, nhẹ nhàng mở miệng nói:
“Đúng vậy, lúc trước khi ta vừa tới đây, Tư Dịch mới chỉ cao gần bằng ta thôi! Hiện tại chớp mắt cũng đã sắp cao hơn Dật ngươi rồi.
6
“Tử Lê, ta gọi Quản Tử Lê. . . Mộc Tân Tử, Lợi Mộc Lê” Y nhìn thật sâu vào mắt Băng Khôi, nhẹ nhàng nói.
“Tử Lê. . . Một cái tên rất hay. ” Băng Khôi nở nụ cười, rồi mới đem chiếc chăn da hồ kia đắp lên người hắn cùng Tử Lê, mở miệng nói: “Tử Lê, ngươi hãy nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Băng Khôi ta.
7
Tử Lê nghe thế lập tức ngẩng đầu nhìn Băng Khôi tràn đầy kinh ngạc. Băng Khôi vẻ mặt mang cười nháy mắt với y mấy cái, rồi mới thúc ngựa tiếp tục đi.
“Thì ra.
8 “Hửm ~ ai muốn ở cùng em vậy?” Một giọng nam trầm thấp khàn khàn truyền đến từ ngoài cửa, ngữ khí có chút lo lắng: “Tử Lê, mấy hôm này em đừng nên đến gần rừng trúc bên kia nhé, sáng nay thủ vệ bên ngoài mới đánh chết một con hổ Huyền Vũ có thể bởi vì trên núi quá lạnh không tìm thấy đồ ăn mới chạy xuống săn.
9 Hắn cúi đầu, thanh âm tràn ngập thống khổ cùng yếu ớt nói, khiến Tử Lê nghe xong cả người chấn động như có sét đánh qua. Y không nói gì, chỉ nhìn trời rơi lệ.
10 Tuyết Cơ dần khôi phục huyết sắc mà ‘hừ’ một tiếng, bất quá trong lòng cũng buông lỏng không ít. Bởi vì Tử Lê không thể mang thai, nói cách khác xác suất Tử Lê thành hoàng hậu rất nhỏ.
11 Sau khi dỗ Băng Tà ngủ, giao cho Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử mang tới chỗ vú nuôi, Băng Khôi vẻ mặt vui mừng bế Tử Lê mặt đã đỏ đến có thể xuất huyết lên giường.
12 “Mẫu phi. . . ” Một đồng âm ngọt mềm gọi về tâm tưởng của Tử Lê. Y phục hồi tinh thần ôm lấy Băng Tà đang không hài lòng vì mình bị xem nhẹ mà bắt đầu quấy, tiếp tục nhìn khuôn mặt Huyền Tư Dịch.
13
“Không được phép chạm vào Tử Lê!” Băng Khôi hung tợn quát Huyền Tư Dịch: “Tại sao ngươi lại xuất hiện?! Nếu ngươi không xuất hiện thì đâu có thành ra thế này!”
Huyền Tư Dịch thu hồi cánh tay vừa bị Băng Khôi gạt ra, sắc mặt trở nên càng trắng.
14
Giọng nói của Tử Lê bị hủy.
Ngự y sau khi chẩn đoán bệnh xong mồ hôi tuôn như mưa nơm nớp lo sợ báo cáo với Băng Khôi đang ngồi trên ghế, càng nghe mặt càng xanh mét.
15 Băng Tà cũng đã 9 tuổi rưỡi. Hắn càng lớn càng anh tuấn, càng lớn càng giống Băng Khôi. Bất quá nhìn vẫn còn có nét ngây thơ như hắn chẳng biết tại sao lại mang đến cảm giác lạnh lùng.
16 “Tà nhi?! Sao con lại ở chỗ này, không phải con hẳn là đang ngủ cùng Trữ nhi trong phòng sao?!” Huyền Tư Dịch vẻ mặt kinh ngạc chạy qua, ngồi xổm trước mặt Băng Tà nắm lấy đôi vai nhỏ đang không ngừng run rẩy kia của hắn.
17 Trái tim Băng Khôi tựa như muốn cảnh báo, thoáng thắt lại một chút, nhưng hắn cũng không có để ý nhiều hơn. Hắn chỉ là dừng bước lại lẳng lặng nhìn, nhìn cảnh tượng này như một hình ảnh thực ấm áp.
18 Băng Khôi mang khuôn mặt hằn lên năm vết máu hồng hồng tọa trên chiếc ghế nằm lớn trong đại sảnh bất đắc dĩ nhìn Băng Tà ngồi ở chiếc ghế điêu khắc gỗ hoa phía đối diện cùng Tử Lê đang đứng phía sau.
19
Lời của Băng Khôi khiến đám người Tiểu Thích Tử kinh ngạc không thôi.
Phế Hậu?! Bệ hạ và nương nương không phải vẫn rất tốt à. . . Tại sao lại đột nhiên muốn phế bỏ Hậu vị của nương nương chứ?!
Sắc mặt Băng Tà nháy mắt sa sầm.
20
Sau khi kế vị, Băng Tà đã thể hiện hết tài năng trị quốc kinh người của hắn.
Trong vòng mười năm, hắn liên tiếp cải cách và thi hành rất nhiều chính sách, không tiếc phí tổn hạ tuyệt bút chi phí dụng xây dựng, sửa chữa các phương tiện và công trình cũ mới, cũng bắt đầu chẳng phân biệt giai cấp mà chiêu mộ người tài.