1 Thanh Đăng. Điệu từ Lâm Giang Tiên.
Sóng cuộn bồng bềnh như lụa biếc, thanh thương luật hòa khúc đàn cầm.
Đỗ quyên kêu khóc hận trời xanh, buông lơi vai gầy, thanh đăng khói lạnh.
2 Khi Thích Thiếu Thương quay về khách điếm, cuối chân trời đã hừng sáng.
Hắn ngơ ngác ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ, chợt có chút hoài nghi, đêm qua, chỉ là một hồi ảo mộng.
3 Thích Thiếu Thương chấn động, chậm rãi ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy môi Thiết Thủ mấp máy, bên tai sấm chớp đùng đoàng.
Qua thật lâu sau, hắn mới nghe được bản thân lên tiếng: “Y chết như thế nào?”
“Nghe nói là bị người của Phích Lịch Đường bắt, căn theo đường pháp mà xử trí.
4 Thích Thiếu Thương như đắm chìm trong mộng, dù bàn tay kia đang đặt trên môi, vẫn không dám quay đầu lại.
Là mộng cũng tốt. Hắn sợ quay đầu nhìn thấy không phải y, sợ tất cả cuối cùng sẽ vụn vỡ…
Bên kia, Thiết Thủ cũng đã thu dọn xong, rảo bước quanh gốc cây hai vòng.
5 Cố Tích Triều lau sạch tiểu phủ cất vào trong túi, thấy phía sau vắng lặng, khó hiểu quay đầu nhìn, lại gặp Thích Thiếu Thương ánh mắt ngập một mảng mê man, liền khẽ cười:
“Đại dương gia có phải muốn hỏi ta, đó rõ ràng là Thiết Thủ, sao lại nói là Cửu U?”
“Còn nữa, Cửu U không phải đã bị chúng ta liên thủ giết chết, vì sao lại xuất hiện ở dương thế? Hoa kia lại là thứ ma quái gì…”
Thích Thiếu Thương liên tục gật đầu.
6 Những tia nắng sớm xuyên qua tầng mây nhạt, Cố Tích Triều theo Thích Thiếu Thương trở về khách điếm Duyệt Lai.
Đẩy đại môn khách điếm sờn cũ, có chút ngẩn ngơ.
7 Cố Tích Triều hoảng hốt, vội ngửa người né tránh, chật vật thoát khỏi nắm đấm của Thích Thiếu Thương, nhưng lại bị kình phong quất vào mặt đau đớn.
Phía sau lập tức truyền đến một tiếng vang như sấm động, đất cát bay tán loạn, tro bụi nổi lên tứ phía, thì ra ghế đá bị chưởng phong quất vào vỡ nát.
8 Cố Tích Triều biết tảng đá sắp nện xuống, Thích Thiếu Thương sau khi tỉnh dậy sẽ đau đến tâm can đứt đoạn, liền nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ nói:
“Đại dương gia, bất luận có chuyện gì xảy ra, ngươi không thể chết, ngươi phải lưu mạng mình, thay ta sống tốt!”
Gằn từng tiếng, chậm rãi nói, tựa hồ muốn truyền thẳng vào tâm người kia.