1 Viên Kỷ đã từng đến đây chơi.
“A Sách. Đừng tưởng lần trước ngươi mang ta đi xem bên trái ngọn núi, lần này mang ta đi xem bên phải ngọn núi, ta sẽ không biết kỳ thực nó là cùng một ngọn núi.
2 Hà Dung Cẩm: đi mua một vò hoàng tửu về đây.
Sắc trời dần tối.
Hà Dung Cẩm ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, phủi phủi vỏ lạc vụn rơi vãi trên vạt áo, tháo hồ lô ở thắt lưng ra, nhấc tay đang định gõ bàn, hồ lô đã bị tiểu nhị quá quen thuộc với hành động của hắn mà tiếp lấy trước.
3 Hà Dung Cẩm: đi mua một vò hoàng tửu về đây.
Nửa đêm canh ba, quán rượu đều đóng cửa, rượu cuối cùng không mua được.
Hà Dung Cẩm khó chịu tới mức một đêm ngủ không ngon, mới tảng sáng đã đứng dậy lên phố mua rượu.
4 Hà Dung Cẩm: đi mua một vò hoàng tửu về đây.
Người kia cũng giật mình, dùng ánh mắt cẩn thận xem xét hắn, hồi lâu mới thử dùng tiếng Tây Khương gọi nhỏ nhỏ: “Hách Cốt tướng quân?”
Hà Dung Cẩm cúi đầu dùng tiếng Đột Quyết hỏi: “Chủ nhân ngươi họ tên là gì, nhà trụ ở đâu, sở trường binh khí nào, có từng vào triều nhập ngũ, còn ngươi họ tên là gì, sở trường trị bệnh gì, kinh nghiệm ra sao, nói rõ hết ra.
5 Khuyết Thư:…
Về tới phủ thì cách chính ngọ còn một thời gian nữa, hắn đang định về phòng đổi lại bộ trang phục, chợt nghe canh cổng bẩm báo có Cát Cách Lệ tới, đành phải một bên phái người thông tri Xác Châu, một bên ra cửa nghênh tiếp.
6 Khuyết Thư:…
Danh hiệu Tiểu Khả Hãn này vô cùng mờ ám, không phải thái tử cũng chẳng phải nhiếp chính vương, nhưng cũng xem như người có hi vọng kế thừa Hãn vị nhất.
7 Khuyết Thư:…
Đọc sách cũng không phải là cái thứ gì cực khổ.
Hà Dung Cẩm thấy người ta mỗi ngày một quyển, cũng chậm rì lật một quyển. Nói tới tàn khốc chân chính, khổ nhất chính là con sâu rượu tới quấy phá.
8 Hà Dung Cẩm: thông minh lại bị thông minh hại.
Lúc nghe tin này, Hà Dung Cẩm đang sung sướng trên giường uống rượu thêm một ngày nữa.
Ngạch Đồ Lỗ nhân thời gian hắn đọc sách trong cung, mượn cớ phân ưu, chiếm hết toàn bộ sự vu trong phủ Tiểu Khả Hãn.
9 Hà Dung Cẩm: thông minh lại bị thông minh hại.
Sứ tiết Tây Khương phái tới là Kì Trạch, cái này lúc hắn tới kinh đô thì đã được thông báo, bởi vậy Hà Dung Cẩm thấy Kì Trạch thì không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên sửng sốt gì hết, lại còn cung kính hành lễ.
10 Hà Dung Cẩm: thông minh lại bị thông minh hại.
Hà Dung Cẩm từ từ quay lại.
Một bóng người đứng trong góc hành lang, thân cao vai rộng.
Cho dù không nhìn rõ nét mặt, hắn cũng cảm giác được đối phương đang nhìn mình.
11 Khuyết Thư: chỉ có hắn có thể dễ dàng phá đi lá chắn kiên cố nhất của bản vương.
Ngoài phòng mưa nối thành một mảnh, đem mái hiên, mặt đất, cây cối tương liên, phảng phất muốn đem tất cả ngoài cửa sổ kéo vào trong bạch sắc mang mang.
12 Khuyết Thư: chỉ có hắn có thể dễ dàng phá đi lá chắn kiên cố nhất của bản vương.
Thư viết đơn giản ngắn gọn, ý diễn đạt lại kinh tâm động phách.
Kì Trạch gấp thư lại gọn gàng, thả vào lư hương, nhìn nó cho đến khi tro tan hết, mới quay đầu nhìn Khuyết Thư đang thất thần trên sạp, “Đột Quyết nội loạn, họa phúc khó liệu, không thể ở lâu.
13 Khuyết Thư: chỉ có hắn có thể dễ dàng phá đi lá chắn kiên cố nhất của bản vương.
Người ta bảo bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, mới nghĩ tới tiền mua rượu từ đâu mà ra, Hà Dung Cẩm lại đành phải đẩy xe tới trước nơi ở của sứ tiết Tây Khương trong phủ Tiểu Khả Hãn.
14 Hà Dung Cẩm: Chư vị, thỉnh.
Tháp Bố không hiểu tiếng Đột Quyết, mờ mịt nhìn về phía Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn tiến lên nói: “Không biết vị đại nhân này có chuyện gì cần?”
Người mặc quan phục nói: “Chẳng mất cái gì của các ngươi! Bớt vô nghĩa, mau đi theo ta đi.
15 Hà Dung Cẩm: Chư vị, thỉnh.
Trong lòng Hà Dung Cẩm khẽ run lên. Cả người không quen biết cũng có thể liếc mắt nhìn ra địa vị của Khuyết Thư trong đoàn, khó bảo toàn đám người Xác Châu không phát hiện.
16 Hà Dung Cẩm: Chư vị, thỉnh.
Thế nhưng biết rõ là bẫy, hắn tội tình gì phải bước vào?
Hà Dung Cẩm yên lặng nhìn Kì Trạch, trong lòng mâu thuẫn trùng trùng.
17 Lúc Hà Dung Cẩm chạy tới thì, Tháp Bố cùng với Khánh Thác đang đánh nhau trong sân.
Kì Trạch cùng với Khuyết Thư đứng ở bên, mấy tên hộ vệ vương cung đang ra ra vào vào.
18 Khuyết Thư: Ngươi nên biết.
Hà Dung Cẩm nói: “Việc gì?”
Tả Tư Văn nói: “Chúng ta muốn thỉnh Hà tổng quản đưa chúng ta ra khỏi thành?”
Hà Dung Cẩm lộ vẻ kinh ngạc, không chỉ vì yêu cầu của bọn họ, mà bọn họ thế nhưng có thể đưa ra yêu cầu này bằng cái vẻ đúng lý hợp tình mặt không biến sắc như vậy với một kẻ lạc hoắc là hắn, “Vì sao?”
Tả Tư Văn nói: “Chúng ta lấy trộm Thiên Thần châu, quan phủ nhất định sẽ canh gác nghiêm ngặt ở cửa thành đề phòng chúng ta đào thoát.
19 Khuyết Thư: Ngươi nên biết.
Lần này Ngạch Đồ Lỗ không dám tự tiện phỏng đoán thân phận người đến nữa, thẳng đến khi bọn họ tới gần, thấy rõ là Xác Châu, mới xoay người hành lễ.
20 Hà Dung Cẩm: Không dám vượt quá.
Tiểu Khả Hãn bị uy hiếp, Hà Dung Cẩm tự nhiên không thể nào ngủ yên, tờ mờ sáng nhận được tin gác cổng báo Xác Châu hồi phủ, hắn liền lập tức chạy tới phòng Xác Châu.