21 Hà Dung Cẩm: Không dám vượt quá.
Thân thể là cực mệt, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ý thức của Hà Dung Cẩm lại vô cùng thanh tỉnh, mặc cho hắn lăn lộn thế nào trên giường, vẫn khó thể ngủ được.
22 Hà Dung Cẩm: Không dám vượt quá.
Trở về phòng thu thập hành lý, mới phát hiện ra ngoài quần áo với đồ dùng hằng ngày ra, hắn có bất quá là một cái hồ lô rượu sáng mới đổ đầy trưa sạch bách.
23 Khuyết Thư:Ta nghĩ không ra trên đời này còn có ai thích hợp hơn cả ta.
Quan viên Đột Quyết biết được bọn họ muốn ở lại dùng bữa trong phòng sau, liền săn sóc đưa từng người bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
24 Khuyết Thư:Ta nghĩ không ra trên đời này còn có ai thích hợp hơn cả ta.
Đêm khuya dần.
Khuyết Thư ngồi bên cạnh cái bàn mới mang vào, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hà Dung Cẩm đang dùng khăn lau mồ hôi hai tay.
25 Khuyết Thư:Ta nghĩ không ra trên đời này còn có ai thích hợp hơn cả ta.
Khuyết Thư thấy Hà Dung Cẩm ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, thả mềm khẩu khí nói: “Trước ăn chút gì đi.
26 Hà Dung Cẩm: Ta dù không có vũ khí, lại vẫn có thể giết người như thường.
Trụ trì không đáp, vỗ vỗ tay.
Từ trong viện lập tức có rất nhiều tăng nhân cầm trường côn chạy ra vây quanh bọn họ.
27 Hà Dung Cẩm: Ta dù không có vũ khí, lại vẫn có thể giết người như thường.
Chờ Tháp Bố xử lý xong những người này, Kì Trạch rốt cục tiến vào dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
28 Hà Dung Cẩm: Ta dù không có vũ khí, lại vẫn có thể giết người như thường.
Tà dương miễn cưỡng chiếu khắp thôn xóm, khói bếp lượn lờ, tan vào trong ánh chiều.
29 Khuyết Thư: Có chút đạo lý.
Hắn vừa rời đi, trong trướng đang tử khí ngập ngụa tức khắc biến đổi, một lần nữa sống động trở lại.
Kì Trạch nghiêng người ngồi dậy, tay ôm thắt lưng nói: “Quả nhiên tuổi đã cao, úp sấp một chút đã chịu không được.
30 Khuyết Thư: Có chút đạo lý.
Bị Kì Trạch ra sức thuyết phục, Khuyết Thư cuối cùng quyết định dự tiệc.
Có lẽ để tránh nghi kị, Bố Khố không chọn địa điểm trong số các phủ đệ của quan viên tại trấn, mà chọn ở tửu lâu lớn nhất.
31 Khuyết Thư: Có chút đạo lý.
Hà Dung Cẩm trấn định nói: “Sao lại hỏi vậy?”
Thái độ của hắn càng khiến Khuyết Thư khó chịu. So với thờ ơ, chẳng thà hắn tức giận, phản bác, thậm chí cười nhạo cũng được, so với bộ dạng không gợn chút sợ hãi này tốt hơn nhiều.
32 Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông không xong.
“Ngươi quả nhiên hận ta. ” Năm chữ này hút đi tất cả hào quang tự tin trong đáy mắt Khuyết Thư. Hắn suy sụp vén rèm đi ra.
33 Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông không xong.
Khả năng chiến đấu của sứ đoàn Tây Khương và binh lính Đột Quyết đối với Hà Dung Cẩm mà nói tự nhiên không đáng để nhắc, mặc dù ngồi xe lăn cũng không gây trở ngại, có điều hắn tuy là thân thủ nhẹ nhàng, trong lòng lại phiên giang đảo hải không thể kiềm chế, hơn nữa nhìn thấy Khuyết Thư thế nhưng tự mình đuổi theo, không thể không dùng một cái đầu vào hai việc, vừa phải cố lui, vừa phải chú ý an nguy của Khuyết Thư, trong lúc phân tâm, tốc độ lui về phía sau tự nhiên suy giảm rất nhiều.
34 Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông không xong.
Tà phong se lạnh, cát mịn sượt qua mặt, hơi hơi đau đớn.
Hà Dung Cẩm đưa tay vuốt lại tóc mai. Ở Đột Quyết, có khi đúng là cần cái mũ thật.
35 Khuyết Thư: Quyết không tin.
Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, liền nhìn thấy mười mấy người của đội hộ vệ Đột Quyết cầm tranh giấy trong tay hùng hùng hổ hổ tra soát khắp đường.
36 Khuyết Thư: Quyết không tin.
Hộ vệ tuy rằng đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng sát cửa, vừa giống như đề phòng có người theo dõi bên ngoài, lại giống như đề phòng người bên trong chạy trốn.
37 Khuyết Thư: Quyết không tin
Hộ vệ ở lại tiếp tục tìm hiểu tình huống, Tháp Bố cùng với Hà Dung Cẩm lợi dụng tối trời lén lút rời khỏi trấn. Mặc dù Xác Châu bày bố trọng binh trong trấn, nhưng đối với cao thủ như Hà Dung Cẩm và Tháp Bố mà nói, thực không đáng nhắc tới.
38 Hà Dung Cẩm: Vạn nhất ta lừa ngươi thì sao?
“Bên trong có thương dược. ” Hắn ném bọc đồ cho Tháp Bố, không quan tâm sắc mặt Khuyết Thư, đi thẳng đến một góc sơn động khoanh chân ngồi xuống.
39 Hà Dung Cẩm: Vạn nhất ta lừa ngươi thì sao?
Hà Dung Cẩm dần dần thu lại ý trêu tức, lặng im nhìn kiên định cùng tín nhiệm trong mắt hắn, nhất thời lại không muốn dời mắt đi đâu.
40 Hà Dung Cẩm: Vạn nhất ta lừa ngươi thì sao?
Hai người tạt nhau một lúc, không hẹn mà cùng dừng lại, ánh mắt đối diện có chút phức tạp, cuối cùng đều bị hai người cười cười bỏ qua.