1 Phương Diệc Nhiên thân thiết gật đầu với bảo vệ cửa, coi như là chào hỏi, đi ra khỏi cửa cao ốc,
lắc lắc đầu như để rũ hết những gương mặt, màu vải bị nhồi nhét ra khỏi đầu.
2 Đang suy nghĩ xem tối nay có nên mua cơm hộp cho chú chó kia không, mua rồi lại sợ nó đi
theo, nói thật ra nhìn nó ngồi trước cửa ánh mắt đầy trông mong cảm thấy rất tội lỗi, Phương
Diệc Nhiên đẩy cửa lớn ra liền đứng ngẩn người.
3 Nói là thịnh soạn, kỳ thực cũng không tới nhà hàng xa hoa nào, đương nhiên là vì nhà hàng càng
sang trọng thì càng sẽ không cho phép thú nuôi đi vào, vậy nên một người một cún chỉ vào quán
bày ven đường, đến trần nhà cũng không có, hoàn toàn là bày hàng mới dựng ra, bàn ghế bằng
nhựa, tất cả đều có vẻ cực kỳ đơn sơ.
4 Quả thật cẩu cẩu không làm Phương Diệc Nhiên phải thất vọng, sáng nào cũng xuất hiện dưới
lầu nhà Phương Diệc Nhiên, vẫy đuôi chờ y, đưa y cả đoạn đường tới nơi làm việc, chạng vạng
lại ở cửa công ty chờ y rồi cùng y về tới cửa nhà.
5 Cẩu cẩu không chịu theo y về nhà khiến tâm tình của Phương Diệc Nhiên có chút suy sụp, nghĩ
ngày mai mình nên tránh nó đi, cứ mỗi ngày theo y đi rồi về, cùng ăn với y, tình cảm chắc chắn
càng lúc càng sâu, nếu một ngày nào đó nó biến mất thì bản thân sẽ rất khổ sở, kỳ thực hiện tại y
cũng đã có chút khổ sở rồi.
6 Hôm sau đi làm, Phương Diệc Nhiên nhìn cẩu cẩu chuẩn bị theo gót mình, cảm thấy khó xử, nếu
để nó theo thì khóa cửa rồi lát nữa nó về nhà bằng cách nào, không lẽ để nó lang thang ở ngoài
cả ngày? Nhưng bây giờ dù sao cũng là cẩu cẩu nhà mình nuôi rồi, không thể mặc nó như thế
được.
7 Không có Chu Viêm quấy rối, Phương Diệc Nhiên vùi đầu làm việc, thỉnh thoảng tranh thủ vuốt
ve cẩu cẩu ngồi bên cạnh.
Đến bữa trưa, Phương Diệc Nhiên đã sớm bận tới quên cả thời gian.
8 “Thưa ngài, thú cưng của của ngài có cần tắm rửa tỉa lông không?” Phương Diệc Nhiên vừa
mang cẩu cẩu tới khu vực bán đồ chơi cho thú nuôi, cô gái vừa nãy lại chạy lại hỏi han.
9 Từ cửa hàng thú cảnh đi ra, Phương Diệc Nhiên phát hiện bất tri bất giác đã mua một đống đồ,
đặc biệt là cái nhà nhỏ, tuy rằng lúc thanh toán lên tới hơn một ngàn, Phương Diệc Nhiên cũng
quét thẻ ngay không cần chớp mắt, thế nhưng phải làm sao để vận chuyển đống đồ này lại thật
nan giải, nếu gọi tắc xi, ngươi ta chưa chắc đã chịu chở…
Cuối cùng cô gái bán hàng rất quan tâm nói ở đây họ có thể chuyển đồ tới nhà, lúc này mới giải
quyết được sự khó xử của Phương Diệc Nhiên, còn cho y số điện thoại của cửa hàng nói rằng lúc
nào cũng có thể gọi hỏi, lúc này Phương Diệc Nhiên mới biết cô là con gái của ông chủ, là nửa
cô chủ ở đây, có lẽ là cô gái trẻ có cảm tình với cẩu cẩu nhà Phương Diệc Nhiên nên đặc biệt
nhiệt tình.
10 Đút được vài miếng thì Tiểu Bát không chịu ăn tiếp, mặc kệ Phương Diệc Nhiên dụ dỗ thế nào,
cái đầu vẫn cứ chôn vào đùi y không chịu ngẩng lên, một vẻ không bạo lực không hợp tác.
11 Phương Diệc Nhiên bị cái gì đó ướt át làm cho tỉnh giấc. Một cái lưỡi đang liếm mặt y. Đưa tay
cản trở cái đầu đang quấy rầy mình, híp mắt nhìn sắc trời.
12 Phương Diệc Nhiên dẫn Tiểu Bát xuống xe, còn chưa đi được mấy bước đã bị Chu Viêm gọi lại.
“Này!” Chu Viêm bất mãn tì lên cửa kính xe, gọi với theo Phương Diệc Nhiên đang bước đi
không (thèm) quay đầu lại.
13 Vừa mới sáng sớm, tiếng đập cửa rung trời lở đất, Phương Diệc Nhiên xoay người tiếp tục ngủ,
đợi mãi mới đến cuối tuần, y không muốn dậy sớm chút nào, đơn giản liền mặc kệ âm thanh đó.
14 Phương Diệc Nhiên vào bếp rót nước cho Chu Viêm, thực sự chỉ là nước thôi —— nước lọc, rồi
bưng chén ra, liền thấy Chu Viêm đứng im tại chỗ, Tiểu Bát đang dọa dẫm hắn.
15 Phương Diệc Nhiên cho Tiểu Bát ăn bữa sáng, nhìn nó liếm sạch đĩa mới cười xoa lưng nó,
ngẩng đầu thấy Chu Viêm đang cau mày, ôm tay đứng một bên trong bếp, liền hỏi: “Làm sao
vậy?”
“Tôi bảo, nó bẩn lắm đó, cả người toàn vi khuẩn, thế mà cậu lại còn cùng ăn với nó, này, tôi
đang nói cậu đó, còn vuốt nó à!” Chu Viêm thấy Phương Diệc Nhiên không chỉ không buông
con chó đó ra, còn mủm mỉm mà ôm cả người nó vào lòng, gãi gãi lông nó, mà cẩu kia lại còn
liếm mặt Phương Diệc Nhiên!
“Tiểu Bát nhà chúng ta nào có bẩn, đúng không?” Phương Diệc Nhiên ôm lấy cổ Tiểu Bát chẳng
hề e ngại, cười hỏi Tiểu Bát trong lòng.
16 Tuy Tiểu Bát cũng thường hay nằm sấp bên chân Phương Diệc Nhiên như vậy, có điều Phương
Diệc Nhiên vẫn cảm thấy nó đang ủ rũ, không có tinh thần, liền ngồi xổm xuống vuốt đám lông
màu đen trên lưng nó, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Còn chưa no à?” phongmy.
17 Diễn biến kế tiếp, hoàn toàn có thể dùng ‘gà bay chó sủa’ để hình dung, Phương Diệc Nhiên cười
khổ nhìn Chu Viêm tông cửa bỏ đi, vốn định đuổi theo nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích.
18 Phương Diệc Nhiên nhìn vụn thủy tinh cắm vào thịt, nhất thời chút tức giận với Tiểu Bát đều tiêu
tan, ý nghĩ phải dạy dỗ để nó trở nên quy củ hơn cũng quên bẵng.
19 Liên tưởng đến sự kiện quỷ dị đang diễn ra trong nhà, Phương Diệc Nhiên lập tức xuống giường,
đánh bạo ra cửa phòng, mở hé một chút nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối như mực, chỉ có ánh trăng
bàng bạc chiếu vào.
20 Phương Diệc Nhiên không ngờ vừa tới công ty thì đã bị thông báo rằng, thời trang mùa xuân của
tổng công ty ở Paris bởi vì muốn mở rộng thị trường sang Châu Á, đang thiếu người nên muốn
điều người của chi nhánh ở Châu Á sang đó, cho nên muốn cử y sang đảm nhiệm người phụ
trách khu vực Châu Á.