41 Ăn xong bữa trưa muộn, Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân chuyển tới một quán cà phê quân đội,
chơi cờ vua, Phương Mặc thì im lặng ngồi bên cạnh Phương Diệc Nhiên mà xem.
42 Phương Diệc Nhiên còn một ngày nghỉ ngơi, hai người cũng không ra ngoài nữa, ở nhà phơi
nắng, xem TV, học nấu ăn. phongmy. wordpress. com Page 135
Phương Diệc Nhiên dạy Phương Mặc nấu ăn, đến khi bảo cậu xem thực đơn mới phát hiện vấn
đề là Phương Mặc không biết chữ, thực sự cho tới giờ y chưa từng nghĩ tới chuyện ấy, không
biết chữ hay nói đúng hơn là người không biết chữ dường như là một chuyện gì đó rất xa xôi đối
với Phương Diệc Nhiên.
43 Phương Diệc Nhiên lên lầu, mở cửa, trong nhà tối om. Hửm? Không có ai sao? Chẳng lẽ Phương
Mặc đang chờ mình trước cửa công ty? Chợt nhớ ra rằng cậu luôn đưa y đi làm rồi đón y tan ca,
với mức độ ngốc nghếch của Phương Mặc, thì chuyện đó cũng không phải là không thể.
44 Nội bích cực nóng chặt chẽ tới kỳ lạ, xiết chặt lấy ngón tay Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc
Nhiên nhờ vào gel bôi trơn cũng chỉ đưa được đầu ngón tay vào, vừa xoa phần thịt non bên
ngoài, vừa ghé vào bên tai cậu nói: “Thả lỏng ra.
45 “A lô, xin chào…” Phương Diệc Nhiên thò tay lên tủ đầu giường lấy di động, nheo mắt cũng
không thấy chữ ở trên, liền mơ mơ màng màng bấm nút nghe.
“Ừm, ừm?” Phương Diệc Nhiên thoáng cái tỉnh táo, nhìn vào giờ trên điện thoại, trời ạ, sắp mười
một giờ, “Xin lỗi, tôi ngủ quên.
46 Hai người hâm lại thức ăn hôm qua, bữa trưa cứ vậy là xong, Phương Diệc Nhiên thì sao cũng
được, Phương Mặc thì có ăn là tốt rồi, cho nên hai người ăn uống cũng vui vẻ.
47 Trời vẫn còn đang đổ mưa tuyết, trên mặt đường phủ đầy tuyết đọng, lầy lội khó đi, vừa ướt vừa
trơn, cả con đường không có mấy xe cộ qua lại, Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc cũng không
gọi được taxi, đành phải đi bộ về nhà, con cún vừa ngốc vừa vụng nào đó lại còn mang theo
đúng một cái ô, khiến Phương Diệc Nhiên không biết phải nói gì.
48 Phương Diệc Nhiên vừa ra khỏi phòng, Phương Mặc liền nhúc nhích sang vị trí mà Phương Diệc
Nhiên nằm, người vừa mới đi, còn lại chút ấm áp, Phương Mặc quấn chăn cọ cọ lên mặt, mũi
tràn ngập mùi hương của Phương Diệc Nhiên.
49 Phương Diệc Nhiên đang cặm cụi thiết kế thì nghe có người đẩy cửa vào, đành ngẩng đầu lên
liếc qua, nhưng vừa nhìn liền bất ngờ: “Lục Nhân?”
“Sao? Tôi không thể tới à.
50 Bởi cứ đau đáu chuyện Phương Mặc, hôm nay Phương Diệc Nhiên đặc biệt về đúng giờ, đánh
thức Lục Nhân đã ngủ cả chiều ở phòng làm việc, rồi hai người cùng xuống lầu.
51 Tiểu Bát nhìn Phương Diệc Nhiên, nhưng không lên tiếng, đương nhiên như Tiểu Bát bây giờ
cũng không thể nói chuyện. Một người một chó cứ vậy im lặng nhìn nhau, Phương Diệc Nhiên
trầm mặc chờ câu trả lời của Tiểu Bát, thế nhưng, Tiểu Bát chỉ tiếp tục nhìn Phương Diệc Nhiên
như vậy chứ không có bất cứ biểu hiện gì.
52 Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười, thế này có thể gọi là lưỡng tình tương duyệt rồi
đúng không? Phương Diệc Nhiên không khỏi thấy buồn cười khi nghĩ lại khoảng thời gian tự
dằn vặt lúc trước, đúng là tự làm khổ mình lại còn làm khổ cả cẩu ngốc này nữa, làm cả hai đều
không được sống yên ổn, nói chung là tự làm tự chịu thôi, chỉ có Phương Mặc là đáng thương,
phải chịu khổ theo.
53 Sáng hôm sau vẫn là Phương Mặc dậy trước, sau đó đến gần sát giờ mới gọi Phương Diệc Nhiên
dậy. Buổi sáng lạnh vô cùng mà phải bò ra khỏi ổ chăn đúng là một loại dằn vặt đối với Phương
Diệc Nhiên, đặc biệt là lúc còn có một lò sưởi khổng lồ đang sưởi ấm cho y.
54 Nhóc con nọ run cầm cập, không biết là do lạnh hay do sợ, Phương Diệc Nhiên ôm nó vào lòng
cũng không để tâm nó cả người bẩn thỉu, hơn nữa nhóc này lại quá nhỏ, không dễ ôm, Phương
Diệc Nhiên chỉ dùng hai bàn tay chập vào là có thể che cả người nó rồi, sau đó áp sát vào trong
lòng, rất sợ sơ sẩy một tí là làm rớt vật nhỏ này xuống.
55 “Ôi chao có người đang ghen~” Phương Diệc Nhiên ôm nhóc con ra khỏi bếp, lại quay đầu lại
nhìn Phương Mặc một cái, cười tủm tỉm nói với nhóc con đang tung tăng trên tay mình.
56 Phương Mặc dọn dẹp xong đi ra thì thấy Phương Diệc Nhiên đang lười biếng nằm nghiêng trên
sô pha buồn chán lướt các kênh TV. Phương Mặc xoa xoa hai tay lạnh ngắt vì rửa chén, chuẩn bị
chui vào lòng Phương Diệc Nhiên, không thể để bàn tay lạnh như thế chạm vào người Phương
Diệc Nhiên được, y vốn rất sợ lạnh, ủ ấm cho y còn không kịp, sao lại dùng tay lạnh để chạm
vào y chứ.
57 Phương Mặc ôm cổ Phương Diệc Nhiên, cọ cọ lên người y vẻ lấy le, lại bị Phương Diệc Nhiên
lườm, liền cười khúc khích giả vờ không biết mà tiếp tục cọ.
58 Gần tới cuối năm, trong công ty có không ít người ở xa nhà đều đã xin nghỉ sớm để về quê với
gia đình, nếu muộn có thể sẽ không về được. Bị thiếu người, công ty lại càng thêm bận rộn, mỗi
người đều bận tới độ chân không chạm đất, hận không thể mọc thêm hai cánh tay, ngoại trừ
những người đặc biệt, trong đó bao gồm cả giám đốc thiết kế Phương Diệc Nhiên nhàn nhã thảnh
thơi.
59 Sáng sớm ngày hai chín, Phương Diệc Nhiên bị một cuộc điện thoại của Lục Nhân đánh thức,
bảo y có thể rời giường rồi, nhìn sang đồng hồ kim giờ còn chưa chạm vào số sáu, chưa kịp lên
cơn thì đầu kia Lục Nhân có lẽ là đoán trước được nên đã dập máy, khiến Phương Diệc Nhiên
trừng mắt nhìn điện thoại cả nửa ngày, không có chỗ để trút giận, đành phải khi dễ Phương Mặc
đã sớm tỉnh lại, chỉ có điều Phương Mặc có nghĩ là mình bị Phương Diệc nhiên khi dễ hay không
thôi.
60 Nhậm Phong được Lục Nhân chỉ đi vào một con đường nhỏ dọc theo triền núi, rồi dừng lại trước
một biệt thự xinh đẹp, phong cách hiện đại đơn giản, xung quanh có hồ nhỏ, cửa sổ lớn sát đất,
còn có thể thấy hồ bơi khá rộng phía sau.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 135