1
Trời đông giá rét, tuyết đã rơi liên tục mấy ngày, đất trời trắng xóa.
Miếu Thành Hoàng phía tây kinh thành bị vứt bỏ nhiều năm, đã sớm bị thế nhân quên lãng.
2 Khi La Duy mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn, y cảm thấy rất kỳ quái, người chết còn có thể cảm giác được đau đớn hay sao? Đang nghĩ ngợi thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán y.
3 La Duy cố gắng ngồi dậy, vai rất đau, nhưng cảm giác đau đớn này đối với người phải chịu mười năm tra tấn như y mà nói, không là cái gì cả. La Duy nhớ rõ năm mười ba tuổi y bị hai vị công tử nhà Phượng Vũ đại tướng quân trả thù, hai người ra sức đánh y, nhị công tử Triệu Quân Nghị khi thấy y có ý đồ bỏ trốn, liền bắn một mũi tên từ phía sau, trực tiếp bắn thủng vai trái y.
4 La Duy đối với mười năm chịu nhục kia không hề oán hận, nghiệt chủng như y xứng đáng chịu tội, chỉ là, trong thiên hạ mỗi người đều có thể làm nhục y, nhưng riêng Long Huyền thì không thể.
5 La Duy bệnh, Long Huyền phái người đến thăm y, tất nhiên không thiếu lễ vật, còn lệnh người này tiện thể nhắn cho y, nói là hắn thực chướng mắt nhà Phượng Vũ đại tướng quân, nghe vậy La Duy chỉ cười.
6 Bãi triều, Hưng Võ đế mang theo thái tử Long Ngọc, nhị hoàng tử Long Huyền, cùng các quân cơ trọng thần vào ngự hoa viên, nói chuyện quốc sự với Tả tướng La Tri Thu, bước chân gấp gáp.
7
Một nhóm cung nhân đã chờ sẵn ở Cẩm Xuân viên bày tiệc rượu, sau khi quân thần ngồi xuống, một đội kịch ca múa lập tức bắt đầu tấu nhạc khởi vũ.
Hưng Võ đế để La Duy ngồi bên cạnh La Tắc, rồi hỏi La Duy: “Duy nhi, thân thể của ngươi đã đỡ hơn chưa?”
La Duy đứng dậy đáp: “Tiểu thần đã khỏe lên nhiều ạ.
8
“Nhị ca…” La Duy kéo tay La Tắc, muốn ngăn La Tắc lại.
Triệu Quân Nghị cũng phản bác lại: “ Đệ đệ ngươi không hiểu chuyện, chính là do các ngươi quá nuông chiều!”
La Tắc trừng mắt nói: “Nó là đứa nhỏ nhất trong nhà, chúng ta chiều nó một chút là phạm vào vương pháp à?”
“Nhị ca!” La Duy ngăn La Tắc lại, không để La Tắc nói thêm gì nữa.
9
Điện Trường Minh.
Cung thất to như vậy mà chỉ có Hưng Võ đế cùng Tả tướng La Tri Thu.
“Vì cái gì La Duy giống Tri Cẩm đến vậy?” Hưng Võ đế chỉ hỏi La Tri Thu vấn đề này, “Ngươi biết rõ tội khi quân là thế nào phải không?”
La Tri Thu quỳ rạp xuống đất, hôm nay nhìn thấy La Duy, ông liền biết Hoàng đế sẽ hỏi ông vấn đề này.
10 Đoạn đối thoại xưa cũ lại vang vọng bên tai, Hưng Võ đế khóc rống, nếu biết một lần kia là sinh ly tử biệt, ngài vô luận như thế nào cũng không để La Tri Cẩm ra khỏi cung.
11
La Duy về nhà, sau khi tới chào mẫu thân Phó Hoa, không trở về nơi ở của mình mà lại đến thẳng thư phòng ngồi nửa ngày.
Kiếp trước, La Duy không chịu học hành, nhưng sau khi trầm luân kiếp nam xướng, ngược lại học đủ cầm kỳ thi họa, thậm chí còn luyện thành một tay thi từ xuất chúng.
12
“Thủ hạ của nhị ca có tay tiễn thủ (bắn cung) nào giỏi không?” La Duy vừa đi vừa hỏi La Tắc.
“Có. ” La Tắc nói, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, dừng lại nói với La Duy: “Ngươi muốn tiễn thủ? Lại định làm chuyện xấu gì?”
“Không phải…” La Duy cười rộ lên, “Nhị ca sai gã chờ dưới bức tường phía bắc phủ, đệ nghĩ lát nữa sẽ có bồ câu bay ra từ phủ nhà ta, nhị ca sai gã bắn hạ con chim là được.
13
La Tri Thu nhìn hai tờ giấy La Tắc đưa cho mình, thần sắc không biến đổi nhiều, chỉ nhìn La Trung quỳ trước mặt mà kinh ngạc. Tại sao lại là lão? La Tri Thu hỏi chính mình, La Trung cùng ông lớn lên, luôn theo sát bên cạnh, là người biết khuôn phép, nhiều năm qua cơ hồ không phạm sai lầm, một người như vậy sao có thể phản bội?
“Trong phủ đêm trước có ba người khách, nghe giọng nói có lẽ là người Úc Châu.
14
La Trung bỗng mở mắt trừng La Duy, đây đúng là lý do lão bán chủ, chỉ là không ngờ lại bị La Duy nói ra trước mặt mọi người.
La Duy mặt đối mặt với La Trung: “Kỳ thật Trung thúc thật hồ đồ, kẻ bán chủ cầu vinh, ngươi cho rằng chủ tử ngươi sau này sẽ không lo lắng việc ngươi sẽ lại bán đứng hắn sao? Chỉ là kẻ thất tín mà thôi, còn đòi cái gì vinh hoa phú quý?” Kỳ thật kiếp trước Long Huyền không bạc đãi La Trung, La Trung chiếm được vinh hoa phú quý như ý muốn, chỉ là kiếp này La Duy nhất định không để chuyện này tái diễn.
15
Nội gian đều bị áp giải xuống, phòng khách chỉ còn lại ba phụ tử La thị.
La Tắc vẻ mặt như trong mộng hỏi La Duy: “Tiểu Duy, mấy năm nay ngươi đều đóng kịch?”
La Duy chỉ cười mà không trả lời.
16 Đêm nay La Tri Thu kiểm tra học vấn của La Duy, ông muốn một lần nữa hiểu rõ nhi tử mình đã nuôi mười ba năm này, từ giờ trở đi, La Tri Thu nghĩ, vẫn chưa muộn.
17 Lão sư cầm nghệ đi đến, tay áo dài rộng, bộ râu dài bay bay trước ngực, ngỡ tưởng thần tiên. Cao Thừa Phong, danh sư đương thời, cầm kĩ có một không hai thiên hạ, nhân vật như vậy kiếp trước La Duy làm như không thấy.
18
Tiểu thần đàn không tốt, khiến bệ hạ chê cười…” La Duy tỏ vẻ khờ dại.
“Trẫm lại thấy rất tốt!” Hưng Võ đế đầy vẻ sủng nịch, lại hỏi Cao Thừa Phong: “Cao khanh thấy như thế nào?”
Cao Thừa Phong vội vàng nói: “La tam công tử tuổi trẻ tài cao, tất nhiên trò giỏi hơn thầy.
19 Tạ Ngữ sau khi từ Thượng thư phòng về liền muốn trở về nhà ngay, hắn tự hiểu được, so với những người con cái nhà công huân quý tộc kia, hắn thực sự không đáng để họ liếc một cái.
20
Thất Tử trong bữa cơm chiều chạy tới nói cho La Duy, tả tướng La Tri Thu đã hồi phủ.
La Duy lúc này liền nói với Tạ Ngữ: “Tạ huynh, gia phụ hồi phủ, đệ cùng huynh đi gặp người.