41 Vệ Lam không biết chữ, cũng không biết chữ này mang ý nghĩa gì, chỉ theo bản năng mà tin tưởng rằng, tất cả những việc La Duy làm đều là vì hắn, “Ta nghe theo công tử.
42 Long Thập nói với La Duy: “Công tử, nếu chúng ta còn mang theo tên ảnh vệ kia, hắn sẽ làm chậm hành trình của chúng ta mất. ”
La Duy lắc đầu, nói: “Nếu chúng ta không đưa hắn theo, hắn sẽ không sống nổi.
43 Khi tay La Duy đụng tới chỗ kia của Vệ Lam, Vệ Lam hừ một tiếng, toàn thân đều run run.
“Đừng sợ, là ta, Vệ Lam, là ta…” La Duy không ngừng an ủi nam tử đang hận không thể tức khắc đi tìm cái chết này, y biết hắn xấu hổ, nhưng không như vậy, chỗ đó của Vệ Lam sẽ bị phế đi.
44 Úc Châu.
La Duy đã tới đây được năm ngày, mỗi ngày y chỉ mang theo nhóm Long kỵ vệ đi dạo trên đường, để Thất Tử ở lại khách điếm chăm sóc Vệ Lam.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu ở Úc Châu, La Duy cùng Long Thập, Long Thập Nhất ngồi ở một trà lâu sát bên đường.
45 Chỉ mất thời gian uống một ly trà lạnh, Long Thập Tứ chạy đến trà lâu, nói với La Duy: “Công tử, hiện tại cả thành đều đang truy tìm một công tử tuổi thiếu niên đến từ kinh sư, còn cầm bức họa của công tử.
46 “Ngươi là ai?” Trịnh Cảnh Phong hoảng sợ, vội hỏi, nhưng ngay sau đó gã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất đi.
Long Thập đem Trịnh Cảnh Phong xuống kiệu, vác trên vai, nghênh ngang mà đi.
47 Trịnh Cảnh Phong một hồi lâu mới thích ứng với ngọn đèn hôn ám trước mắt.
“Tỉnh rồi?” La Duy ngồi ở ghế thái sư đối diện Trịnh Cảnh Phong, thấy Trịnh Cảnh Phong mở mắt, liền hỏi.
48 Trịnh Cảnh Phong trong lòng giao chiến, không biết nên nói gì với La Duy.
Chỉ chốc lát sau, tường viện Trịnh gia ầm ầm sập, lửa bắt đầu lan sang nhà hàng xóm.
49 “Cởi trói cho gã!” La Duy thấy Trịnh Cảnh Phong đã chịu thỏa hiệp, mới nói với Thất Tử. Chờ Thất Tử cởi trói xong cho Trịnh Cảnh Phong, La Duy đặt đứa nhỏ trong lòng Trịnh Cảnh Phong: “Các ngươi nuôi dưỡng nó rất tốt, béo tròn thực khả ái.
50 Trịnh Cảnh Phong giao ra quyển sách tư tàng.
La Duy lệnh Long Thập Nhất mang theo quyển sách đi trước, giao cho Hưng Võ đế.
“Công tử không xem một chút sao?” Long Thập hỏi.