1 “Sư phụ tha mạng” Ta liên cổn đái ba* hòng thoát ly khỏi vòng phát hoả của sư phụ, nhìn thấy sự phụ nổi trận lôi đình như vậy, ta biết lần này sự tình thật nghiêm trọng.
2 “Ngươi, ngươi, ngươi …. ”Ai, thật là, ăn vụng bị bắt ngay tại trận. Hôm nay rốt cục là cái ngày gìđây, không bị sư phụ bắt được thì lại bị gã nam nhân gương mặt không tồi này bắt quả tang.
3 “Vậy mới ngoan chứ, ngươi chờ một chút, ta lập tức đi lấy đồ ăn ngon cho ngươi. ” Hắn hài lòng, dùng ngón trỏ vuốt vuốt đầu của ta, đem ta cùng cái ***g sắt đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài.
4 “Ân. ” Chủ nhân như thế nào lại đi ăn miệng miệng của ta. Chẳng lẽ hắn bị nhiễm thói tham ăn của ta sao. Nhưng dù ta tham ăn cỡ nào cũng sẽ không đi ăn miệng của người khác a.
5 “Tiểu Kim, thức ăn tới rồi. ” Oa, bữa tiệc này cũng thật phong phú a, tất cả các món đều ngon, toàn những món ta thích. Ta ngông nghênh bước lại bàn ăn.
6 “Tiểu Kim, thức ăn tới rồi. ” Oa, bữa tiệc này cũng thật phong phú a, tất cả các món đều ngon, toàn những món ta thích. Ta ngông nghênh bước lại bàn ăn.
7 “Ân…. . ” Động tác củachủ nhân càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, tay hắn đã lần xuống hạ thể của ta.
“A……. ” Ta quát to một tiếng, đau quá, so với lần trước ta bị sư phụ đá khỏi núi có khi còn đau hơn, cảm giác như cả người bị xé toạc ra.
8 “Hảo đồ nhi, ta sẽ mang ngươi trở về. ” Chu Tước ngẫm nghĩ trong lòng, bình thường tên đồ đệ này thật nháo sự, nhưng Thiên Sơn không có hắn thì thật sự như thiếu vắng điều gì, trùng hợp hôm nay tìm thấy,ta hắn nhất định phải dẫn về.
9 “Tiểu Kim, lại đây, đây toàn là những món ngươi thích, có hoa sinh, hạt thông, còn có cây kê nữa. ” Hắn đẩy cửa bước vào, đem mâm đầy trái cây đặt trước mặt ta.
10 “Lạc, lạc,lạc…” Trong phòng chỉ còn tiếng gặm đồ ăn của ta. Kỳ thực ta đối với hắn cũng có một chút cảm động. Vì sợ ta bị cảm mà đem bộ lông ướt đẫm nước mắt của ta thổi cho khô, thật là cẩn thận a.
11 “Ta ăn xong rồi, ngươi mau ra ngoài đi. ” Quả nhiên vẫn là chân gà ngon nhất. Ta đem một bàn chân gà thanh lí xong liền vỗ vỗ bụng, cảm thấy mĩ mãn ngồi trên giường mà ra lệnh đuổi khách.
12 Ta…ta…Cái bộ lông ấm áp nhẹ nhàng đắp trên người ta ra lại là một cái đuôi màu trắng, hiển nhiên là của tên chủ nhân đang ngủ cạnh ta rồi. Ta quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt hổ rình mồi của hắn.
13 “Có thật không?” Ta nhướng nhướng mày không tin cho lắm. Từ nhỏ sư phụ đã nói là ta rất béo, luôn bảo ta chạy vòng quanh núi để rèn luyện thân thể. Nhưng chính là càng chạy nhiều ta càng ăn nhiều.
14 “Không, không cần. ” Ta rút tay về, chuyện này nếu kinh động Ngọc Đế thì chỉ sợ sẽ làm sự việc thêm nghiêm trọng mà thôi. Thử hỏi Ngọc Đế sao dễ dàng tác hợp cho ta và hắn, việc này nếu đem ra bàn cãi e rằng ngài lập tức bảo hắn ngay hôm đó phải thành thân.
15 Ta ở trong túi Càn Khôn gào thét đến khàn cả giọng, khan cả cổ, nhưng một chút âm thanh cũng không lọt được ra ngoài. Cúi đầu nhìn lại móng vuốt của mình, hảo đáng thương a, tất cả đều bị mài mòn hết rồi.
16 Ta hé mắt, muốn xem lần này ai là ân nhân cứu mạng. Oa, vị đại ca này cũng rất tuấn tú nga, bất quá ở hắn cho người khác một cảm giác thật băng lãnh. Nhưng hắn dù sao cũng cứu ta một mạng, cho hắn chín mươi điểm vậy.