1 Biên tập Nam Hành: Đông Hán Nhất Chi Hoa!!! Cậu lăn ra đây cho tui!!!
Kỳ Thiên vừa lên QQ liền thấy tin nhắn này bắn ra.
Anh còn chưa kịp sợ hãi cái radar siêu nhạy bén của tên biên tập, liền nhìn thấy màn hình lướt với tốc độ đáng kinh ngạc.
2 …Sở Hạo.
Anh lại vô tình gặp được cậu.
Kỳ Thiên vô tình gặp lại Sở Hạo.
Người anh cho rằng, cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Kỳ Thiên đã quá kinh ngạc nên không còn có thể che dấu tốt biểu tình của bản thân, xuyên qua hình ảnh phản xạ từ cửa xe buýt, người phía sau anh lúc này hẳn là có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của anh đi.
3 “Thiệt, thiệt trùng hợp…”
Lúc Kỳ Thiên phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra mình đã đứng ngây ngốc nhìn chằm chằm Sở Hạo một hồi lâu, vừa xấu hổ vừa vội vàng nói.
4 Biên tập Nam Hành: Đông Hán Nhất Chi Hoa!!! Ông lăn ra đây cho tui!!!
Biên tập Nam Hành: hố mới đâu?!!! Hố mới đâu?!!!
Biên tập Nam Hành: hố mới ông hứa hẹn đâu!!!
Kỳ Thiên xoa xoa đôi mắt đang híp chặt, nhìn đồng hồ bên góc phải, hoá ra đã đến 8 giờ sáng.
5 Kỳ Thiên tắm rửa xong liền đi qua gõ cửa nhà Sở Hạo.
“Vừa mới chuyển đến, còn chưa dọn dẹp xong nên hơi lộn xộn chút. ”
Sở Hạo đem chồng sách cao trên sô pha dời đi chỗ khác để Kỳ Thiên có chỗ ngồi.
6 Kỳ Thiên cẩn thận đọc qua bình luận của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Sau khi xem xong, phản ứng đầu tiên là cúc hoa căng thẳng, tiếp theo là đản đản tê tê, cuối cùng là choáng đầu choáng não.
7 Kỳ Thiên thề không phải anh cố ý sững sờ đâu.
Chẳng qua, anh không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với hàng xóm tiên sinh tân nhậm của mình. Hành vi vừa rồi của anh, hình như, cũng tương đương với…nhìn trộm? Chẳng qua là còn chưa xài ống nhòm hay mấy thứ thiết bị công nghệ cao…
Từ từ…
Hình như ngay lúc anh nhìn hàng xóm tiên sinh thì người kia cũng đang nhìn lại…Cho nên thật ra bọn họ là song hướng nhìn trộm! Cho nên anh không cần phải suy nghĩ lí do nào để biện giải nha!
Vì thế, Kỳ Thiên định hướng về phía người đối diện để gửi tặng một cái mỉm cười theo tiêu chuẩn hoàng gia Anh.
8 Sở Hạo nghe Kỳ Thiên nói thì không nói gì thêm, chỉ cười như không cười nhìn anh.
Kỳ Thiên đưa tay gãi gãi mặt, nói: “Nè, từ tối qua tới giờ anh mệt quá rồi, chịu không nổi nữa…đi ngủ trước đây.
9 Nghe Sở Hạo nói, Kỳ Thiên cố gắng nuốt xuống ngụm máu đang muốn trào dâng vào họng.
…Ấy ấy ấy ấy ấy…
Được rồi, anh đã hoàn toàn không biết dùng ngôn từ gì để diễn đạt.
10 Biên tập Nam Hành: được rồi
Biên tập Nam Hành: mặc kệ ông là kịch bản cấp thần hay là bán hủ hay là đưa chính mình vào giảo cơ trận, nhanh nhanh đi cập nhật cho tui!!!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: e hèm muốn tui cập nhật cầu tui đi cầu tui đi rồi tui cập nhật
Vẫn còn ôm một mớ dự trữ, Kỳ Thiên trung khí mười phần.
11 Kỳ Thiên ho khan hai tiếng, không nói gì cả.
Anh nhìn thấy Sở Hạo lộ vẻ thất vọng, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi… Bởi vì ngay sau đó, cậu liền khôi phục khuôn mặt mỉm cười.
12 Kỳ Thiên nhất thời phun ra một ngụm máu.
Cái thời đại ngay cả độc giả cũng đi bán hủ! Cuối cùng là có muốn người ta sống không!
Kỳ Thiên bụm mặt, không đành lòng nhìn những bình luận kế tiếp.
13 Kỳ Thiên: …
Rốt cuộc là công đoạn nào bị lỗi vậy…
Chẳng lẽ Nhất Nhật Nhất Thiên bị hồn của hủ nữ nào nhập vào à?
Kỳ Thiên sờ sờ cằm, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý.
14 Lúc Sở Hạo xuất hiện trước cửa nhà anh, thật ra thời gian đã qua gần 40 phút.
Kỳ Thiên nhìn Sở Hạo đứng bên ngoài, tâm tình cứ nhảy nhót qua lại giữa biết trước và bất ngờ.
15 Thật ra từ trước lần gặp tình cờ trên xe buýt, anh đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng khi gặp lại Sở Hạo.
Anh sẽ nói với Sở Hạo điều gì đây, Sở Hạo cũng sẽ nói với anh câu gì? Sở Hạo sẽ oán hận anh phản bội ước hẹn của hai người mà chạy đi học đại học ở nơi khác sao? Hay là hững hờ đối xử với anh như một người khách qua đường không hề quan trọng?
Nhưng mà anh có tưởng tượng bao nhiêu lần đi chăng nữa thì chúng cũng chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.
16 Sau khi có thể đứng lên, Kỳ Thiên liền mở máy chạy vào diễn đàn chuẩn bị khoe khoang.
Không hề nghĩ tới, vừa mới chui vào, anh đã bị một mớ tin tức bên trong rửa mắt.