1 Tích tắc……tích tắc……
Trên lối đi tối tăm truyền đến tiếng bước chân rối loạn, từ hai bên vách tường không khó để nhìn ra đây là một bệnh viện.
Hơn nữa, là bệnh viện cấp năm sao.
2 Nhà Nhâm Lê ở vùng quê ngoại ô thành phố T, tuy nói là vùng quê, nhưng nếu đi ô tô cũng chỉ hơn hai tiếng là đến.
Nhâm Lê nhìn Y An ở trong xe, cười ngọt ngào:
“Anh họ đi nhé, trên đường nhớ chú ý an toàn.
3 Nghiêm Dương buồn cười nhìn vật nhỏ trước mắt, thật đúng là có duyên…
Tổ kịch rối gỗ như trước không có vấn đề, cái chết làm người ta sợ hãi như trước, nhìn các thành viên trong đội đều mất tinh thần, cắn chặt răng.
4 Phòng ở của Nhâm Lê không lớn, chỉ có hai phòng ngủ cùng một phòng khách.
Nghiêm Dương cởi giày, nhìn lướt qua phòng khách. Tốt lắm, không có dấu vết của người khác.
5 “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi. ”
Nghiêm Dương ôm Nhâm Lê, nhẹ giọng nói:
“Ừ. ”
Nhâm Lê nhắm mắt lại, người đàn ông này, cho cậu một loại cảm giác an lòng.
6 Khi Nghiêm Dương đi ra khỏi bệnh viện đã gần giữa trưa, Vương Nghị đưa cho Nghiêm Dương một chai nước:
“Thế nào, có manh mối gì không?”
Nghiêm Dương thở ra một hơi, uống một ngụm nước lớn:
“Có, quay về tiếp tục điều tra người chết có hay không từng sảy thai.
7 Nhâm Lê nhìn người đang thở hổn hà hổn hển trước mắt, buồn cười nói:
“Gấp cái gì?”
Nghiêm Dương cũng không biết vì sao khi nhìn thấy đoạn tin nhắn kia, liền vội vã chạy xuống dưới.
8 Sáng ngày hôm sau, Nghiêm Dương gọi điện thoại hỏi Nhâm Lê có rảnh không.
Nhâm Lê nói có.
Sau đó Nghiêm Dương nói, vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê bên cạnh cục cảnh sát đi.
9 Khi Nghiêm Dương về đến nhà thì đã là buổi tối hơn mười một giờ.
Cách vụ án rối gỗ cũng đã qua một khoảng thời gian, cô gái bị Khổng Chỉ chiếm thân tinh thần trở nên thất thường, kết cục của cô Nghiêm Dương đã không thể phòng bị được.
10 Nghiêm Dương ôm Hi Hi đứng ở cửa bệnh viên Đông Tân, bên cạnh người đến người đi.
Nói ra quả thực là Nghiêm Dương định sẽ không theo Hi Hi đến tìm cha, nhưng mà khi Hi Hi nổi giận chạy ra khỏi văn phòng thì gặp được phu nhân Cục trưởng.
11 Lúc này, bốn người đang ngồi yên lặng trong quán kem.
‘Leng keng leng keng đinh…’
Tiếng chuông di động của Nghiêm Dương đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
12 “Kia rốt cuộc là lá bùa gì?”
Nghiêm Dương vẫn là nhịn không được.
Trầm mặc nửa ngày, Nhâm Lê nói:
“Bùa thế thân. ”
“Bùa thế thân?”
Nghiêm Dương cau mày, tuy rằng cái tên đã giải thích rõ lắm, nhưng mà sao…
“Đúng, bùa thế thân.
13 “Vì thế cậu phá hủy thân thể của Hi Hi rồi đem nó ra ngoài?”
“Đúng. ”
Nhâm Lê chớp chớp mắt, gật gật đầu:
“Lúc đó tuy rằng Hi Hi tuổi còn nhỏ, nhưng mà cũng đã nhớ được mọi việc, nó không chịu nói vì sao thân nhân của nó đem nó chôn cùng, điều này tôi cũng không hỏi.
14 Nhâm Lê nhận lấy tượng đất, cẩn thận đánh giá.
Tượng đất này có hình dáng một ông già, cao khoảng sáu bảy phân, màu sắc phong phú, đường cong lưu loát, dáng điệu của ông già đơn giản đáng yêu, trông rất sống động.
15 Nhâm Lê đứng ở trong trận, hai mắt nhắm nghiền, môi mấp máy.
Nghiêm Dương ngồi ở trên ghế sofa, nheo mắt nhìn Nhâm Lê, một bàn tay đặt ở trên sofa gõ gõ không theo quy tắc nào.
16 Ông cụ nghe vậy liền trừng mắt nhìn Nghiêm Dương:
“Không phải cậu thì là ai? Tử khí trên người nặng như vậy. ”
Nghiêm Dương trợn mắt há mồm, không rõ mình từ khi nào đã biến thành ‘Người chết’.
17 Nhâm Lê ngồi trước máy tính, khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.
Nghiêm Dương tựa ở trên giường, cầm trong tay một quyển sách thỉnh thoảng lại trở mình một chút.
18 Quán Danh Cổ là một quán cà phê nổi tiếng ở thành phố T, Nhâm Lê đã từng tới đó một lần, Blue Mountain đặc chế ở đó uống rất ngon, nhưng là vẫn không khỏi sợ hãi mà than một tiếng về giá cả của loại cafe đặc chế kia.
19 Bầu không khí xấu hổ vẫn tiếp tục cho đến khi người phục vụ quay lại.
Anh ta cẩn thận bưng đến một khay điểm tâm, mỉm cười đặt ở giữa ba người, sau đó sờ sờ đầu Phùng Cổ Tuẫn:
“Em cùng bạn bè phải ở chung vui vẻ nhé, chờ anh tan ca đã, trước mắt cứ ăn chút điểm tâm đi.
20 Đêm hôm đó, Nhâm Lê nhốt Nghiêm Dương ở ngoài cửa.
“Này, đừng tức giận được không?”
Nghiêm Dương dở khóc dở cười tựa vào cửa, trong tay còn cầm đồ ăn.