61 “Chuyện gì đây?”
Nhâm Lê khiếp sợ hỏi.
Chỉ có một hai gốc trúc sắp nở hoa thì không sao, nhưng thật nhiều gốc trúc đều có dấu hiệu nở hoa khiến cho người ta cảm thấy tuyệt đối bị chấn động.
62 Thước Tuyền đưa Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đến trước một căn phòng ở một góc gần nhà chính, gian phòng thấp bé phía trên có khắc đầy kinh văn.
Đó không phải là chữ Hán, thật lâu về sau, Thích Vũ nói cho Nhâm Lê biết đó là chữ Tạng, do Thích Quân tự tay khắc lên.
63 Ba người sau khi ăn xong đều miễn cưỡng tựa lên ghế, cái bụng căng tròn không muốn động đậy.
Không có cách nào, cơm lam này ăn thật sự là quá ngon.
64 Sáng sớm hôm sau, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đến tìm thì Thích Quân đang đọc sách.
Thích Quân sau khi nghe được ý định của hai người, ngẫm nghĩ, nói:
“Tiểu Lê con không phải là không biết quy củ của nhà họ Thích, con muốn đi thì đi cũng được… Nhưng mà…”
Nhâm Lê cũng biết yêu cầu của mình khiến cho Thích Quân khó xử, cậu đưa vẻ mặt đau khổ nhìn sang Nghiêm Dương, Nghiêm Dương cười yếu ớt gật đầu.
65 Nhâm Lê ôm tâm tình không yên khép sách lại.
Theo cuốn sách không tên này ghi lại, trúc nở hoa vốn là điềm xấu, mà trúc tía nở hoa lại dự bảo đủ loại tai ác.
66 Nhâm Lê cuối cùng cũng hiểu được, cậu vừa muốn nói, đã bị Liễu Vô chặn ngang.
“Mọi chuyện hai người cũng đã biết không ít rồi, chỉ như vậy thôi. Nhớ rõ gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ta đến ông nội cậu.
67 Nhâm Lê nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động.
Di động kêu ‘tích tích’ báo có tin nhắn, Nhâm Lê vội vàng mở đôi mắt khép hờ nhìn về phía di động.
68 Nhâm Lê chạy đến văn phòng phó Viện trưởng, đẩy cửa ra không thấy người đâu, lại quay về đường cũ.
Y tá trưởng của tầng hai nhìn thấy Nhâm Lê chạy qua, nhanh chóng ngăn lại.
69 Nhâm Lê có thể xác định, đây là một nơi rất kỳ lạ.
Không gian này rất yên ắng, yên ắng đến mức không nghe thấy cả tiếng tim đập.
Đồng thời, cậu cũng không thể xác định được đây là một giấc mơ hay là mình đã đi vào một không gian đặc biệt.
70 Nhâm Lê ngây người đi đến cửa bệnh viện, khi đến khu nhà khám bệnh còn dừng chân lại nhìn lướt ra phía sau.
Không có ai đuổi theo.
Nhâm Lê cười cười tự giễu, sau đó quyết tuyệt đi ra khỏi bệnh viện.
71 Nghiêm Dương kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Hạ Tử Triệt và Phùng Cổ Tuẫn, Phùng Cổ Tuẫn nghe xong liền có loại xúc động muốn cười.
Hạ Tử Triệt thở dài.
72 Nghiêm Dương đứng trước giường, ngón giữa tay trái buộc một sợi tơ hồng, một đầu khác của sợi tơ dẫn đến gương đồng trong tay Hi Hi.
Phá hồn trên ngón trỏ của Nghiêm Dương hiện lên một tia sáng bạc, không biết là ảo giác hay là gì, Nghiêm Dương cảm thấy khi ánh bạc tan đi, chiếc nhẫn liền sáng hơn không ít.
73 “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Anh anh anh đều không chịu nói cho tôi biết tên của anh?!”
Nhâm Lê nổi giận đùng đùng nói.
Mị Dạ chớp mắt cười vô tội.
74 “Cái này?”
Nghiêm Dương lắc lắc Định Hồn Quả trên tay.
“Một người tên là Mị Dạ cho. ”
“Mị Dạ? Phải không?”
Phùng Cổ Tuẫn cau mày hỏi.
“Không phải tên là Mị Dạ, anh ta nói danh hiệu của mình là Mị Dạ.
75 “Triển lãm giao lưu hiện vật văn hóa Trung Nhật sẽ được khai mạc trong tỉnh vào ngày mười bốn tháng này, hiện vật triển lãm bao gồm gần trăm món bảo vật quý giá đến từ Trung Quốc và Nhật Bản, trong đó đặc biệt nhất chính là một khối ngọc cổ lớn tính đến nay đã hơn ba ngàn năm tuổi…”
Nhâm Lê ngáp một cái, bấm điều khiển từ xa chuyển kênh, sau đó ôm Hi Hi đang nằm sấp dưới sàn nhà chơi rubic lên, Hi Hi vặn vẹo thân mình, ngồi thẳng trong lòng Nhâm Lê.
76 Nghiêm Dương nhíu mi.
“Mấy người này, thiếu một mình anh cũng không sao. ”
Hi Hi kéo kéo vạt áo của Nhâm Lê.
“Cha…”
Nhâm Lê nhìn phòng triển lãm có chút vắng vẻ, gật đầu.
77 “Chuyện gì?”
Giây phút nghe được giọng nói kia Nhâm Lê đã thầm nghĩ không tốt, người nghe lại là Y An.
“Nói chuyện. ”
Đầu điện thoại bên kia, Y An lạnh lùng nói.
78 “Anh là ai?”
Nghiêm Dương lạnh giọng hỏi.
Ánh mắt của Nhâm Lê đầu tiên là mê mang, sau đó trở nên cảnh giác, lạnh lùng nhìn Nghiêm Dương không nói lời nào.
79 Cuối cùng nhờ tiếng rên rỉ của Vương Nghị đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa Nhâm Lê và Nghiêm Dương, Nhâm Lê thấy Vương Nghị không có dấu hiệu tỉnh lại, nhanh trí chuyển sự chú ý của Nghiêm Dương lên người Vương Nghị.
80 Nghiêm Dương dần dần có dũng khí phán đoán thân phận của Mị Dạ.
Mị Dạ có lẽ là chủ nhân của âm phủ không chừng.
Tự do ra vào cung điện âm phủ, quỷ sai phán quan đối với người này cung kính không thôi, nếu như không có thân phận tôn quý thì sao có thể làm được?”
Mị Dạ ngồi trên tòa, một người mặc áo trắng cung kính đứng cạnh.