1 Tác phẩm: Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng
Tác giả: Yêu Nghiệt Đằng Đằng Vi Sư
Editor: Bạch Tuyết
Văn án:
Tô Nguyện có người bạn cùng phòng tên là Phương Chính, sau lại cậu lại có thêm một đứa con tên là tiểu Oai.
2 Chương 1: bạn cùng phòng của ta thật giống cô vợ nhỏ
'Trong biển người mờ mịt, nhưng chỉ cần liếc em một cái, tôi lại không thể nào quên được bóng hình em'
Tô Nguyện không nói gì nhìn tin nhắn trên di động, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nổi da gà.
3 Tô Nguyện nhìn bạn cùng phòng hốt hoảng rời đi có chút không nói lên lời, cậu cũng không phải mãnh thú hay thủy quái, cũng không phải hổ ăn thịt người, nếu luận về vóc dáng, Phương Chính hoàn toàn có thể một giây bóp chết cậu, cho nên hắn đến tột cùng sợ hãi cái gì ở đây.
4 Buổi tối Tô Nguyện như ý nguyện được ăn tôm, Phương Chính vẫn rất săn sóc cậu, giúp cậu bóc vỏ tôm rồi đặt vào trong bát, lại không nói được một lời. Phương Chính không nói lời nào, Tô Nguyện cũng không nói thêm cái gì, chính là lẳng lặng ăn tôm tươi đến ngon miệng.
5 Buổi tối lúc Phương Chính trở về, Tô Nguyện rõ ràng cảm giác được tâm tình hắn biến hóa, trên mặt hồng hồng, vừa thấy Tô Nguyện liền ngây ngô cười. . .
6
Phương Chính vẻ mặt vô tội, đôi mắt phát sáng lấp lánh kia khiến cậu choáng váng, đánh sâu vào trong lòng Tô Nguyện.
"Tôi. . . Tôi đi ngang qua.
7
Đạo văn, thực làm người ta bức xúc, Tô Nguyện như thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày chính mình cũng bị người khác nói là đi sao chép, kiêu ngạo như cậu, cậu như thế nào có thể dễ dàng tha thứ?
Tác phẩm kia là chính cậu tân tân khổ khổ dốc hết tâm huyết, là thành quả lao động của cậu, như thế nào lại thành thành quả của người khác?
Thông báo vẫn không ngừng gửi đến, tất cả đều là tin nhắn của những người gọi là nhân sĩ chính nghĩa gửi đến, Tô Nguyện nhìn thấy phiền lòng liền đem tin nhắn đều tắt đi.
8 Anh nói không cầu tôi phải lời ngon tiếng ngọt đối với anh, chỉ cầu tôi có thể ở thời điểm thương tâm nghĩ đến anh, tôi cũng không cầu anh đối với tôi thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cầu anh có thể cho tôi một cái ôm.
9 "Cái gì, anh nói không cần hả?" Tô Nguyện ra vẻ kinh ngạc đề cao âm lượng.
Phương Chính sợ tới mức vẻ mặt háo sắc lập tức biến mất, vội vàng lắc đầu rồi xua tay phủ nhận, "Không đúng không đúng!"
"Phốc, thôi không đùa anh nữa, du lịch đương nhiên tôi sẽ đi, anh đi dọn bàn nốt đi, hì hì.
10 "Tô Nguyện, cậu mở cửa ra được không?" Phương Chính phóng âm thanh ôn nhu, vẫn như trước lo lắng.
Không phải nói kẻ đạo văn tìm được rồi sao? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện khác?
Phương Chính trong lòng vô cùng lo lắng, trăm ngàn loại lý do Tô Nguyện tức giận thổi qua, mỗi một loại đều làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.
11 "Oanh!" Tô Nguyện chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng --
Cô ấy là em gái tôi --
Là em gái tôi --
Em gái tôi --
Em gái!
Ngọa tào? Náo loạn cả buổi, kết quả chỉ là một hiểu lầm?
Ngọa tào? Không biết là cậu thiếu chút nữa sẽ không tin tưởng hắn yêu mình sao?
Ngọa tào? Có biết hay không chỉ bởi vì chuyện này mà cậu bị cưỡng hôn?
Ngọa tào? Ngọa tào.
12 Tô Nguyện cùng Phương Chính nói đến đây hai người liền ôm ấp song song đổ trên giường, hai người đều là bộ dáng quần áo xộc xệch. Phương Chính đưa tay vào trong quần Tô Nguyện, bắt lấy tiểu Nguyện đáng yêu, chậm rãi vuốt ve.
13 Hai người đưa Phương Nhiễm về nhà, Phương Chính sớm đã đem phòng quét tước xong, rồi ôm chăn gối cùng đồ đạc linh tinh của mình đến phòng Tô Nguyện. Đối với việc này, Tô Nguyện cũng không tỏ vẻ gì.
14 Phương Chính không tiếp tục cắn nữa, đem mục tiêu chuyển dời đến đôi môi Tô Nguyện, không ngừng liếm duyện, cường thế đi vào miệng cuốn lấy đầu lưỡi Tô Nguyện.
15 Tô Nguyện một mình gian nan hướng về phía trước đi, mệt mỏi liền dừng lại nghỉ một chút, sau đó lại tiếp tục đi, thật là mệt đến đứng cũng không nổi, Phương Chính nhìn cậu như vậy trong lòng cũng rất đau, nhiều lần đi lên đỡ lại bị Tô Nguyện bỏ ra.
16 Buổi tối bởi vì Tô Nguyện hành động không tiện cho nên kế hoạch đi ra ngoài ăn quyết định đổi thành ở nhà ăn, lúc Phương Chính đi ra ngoài mua đồ ăn, Phương Nhiễm chết sống đều đòi đi cùng, nói cái gì mà có lẽ sẽ gặp lại nam nhân kia.
17 "Em lúc ấy nên đi lên xin phương thức liên hệ, ai, trách em quá rụt rè đó. Liên quan đến chuyện quan trọng trong nhân sinh mà còn rụt rè thì biết làm sao?" Tô Nguyện cúi đầu một bên xem tin nhắn một bên thản nhiên nói.
18 (Trước khi tiếp tục mạch truyện thì chúng ta thư giãn bằng tiểu phiên ngoại về anh công nhé!!! Đảm bảo hay!!!)
Từ rất sớm hắn chỉ biết chính mình cùng với các nam sinh khác bất đồng, khi bọn họ tụ tập một đám bàn tán về nữ hài tử xinh đẹp trong lớp học, hắn lại vô luận như thế nào đều không dậy nổi hứng thú.
19 Có đôi khi cảm giác hắn tựa như một cái tiểu hài tử, cho hắn một viên đường, hắn liền vui vẻ quên chuyện thương tâm.
Thật là khờ đến đau lòng.
Thời điểm nhìn đến Tô Nguyện bởi vì phiền lòng mà buồn bực không vui, trong lòng hắn chưa bao giờ lại cấp bách như thế.
20 Thời điểm Tô Nguyện đi ra ngoài ăn cơm, ánh mắt Phương Nhiễm nhìn cậu đều là ái muội rõ ràng. Mặt mũi Tô Nguyện thực không chịu thua kém mà đỏ lên, định há mồm phát ra tiếng lại phát hiện cổ họng có chút khàn khàn.