21 Bất quá. . . vẫn là thực ấm áp, ân, Tô Nguyện tự dưng thấy thật có khẩu vị!
Hắc hắc
~"Khụ khụ, có lẽ đi. " Tô Nguyện sắc mặt hơi hơi phiếm hồng cúi đầu còn thật sự chọc lên tảng thịt bò.
22 Khoái trá cùng Mộc Hi Trữ ăn xong cơm trưa, sau đó hai người ở trên phố chậm rãi tản bộ, cho đến khi mặt trời lên trên đỉnh đầu, nhiệt độ lên cao hai người mới rời đi.
23 Tô Nguyện có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời.
Tâm nguyện: Ân?
Mặt trời lặn Tây Sơn: Cậu rốt cục trả lời!
Tâm nguyện: Làm sao vậy?
Mặt trời lặn Tây Sơn: Về chuyện đạo văn, ca ca nói với cậu như thế? Có phải nói vì ta mới đi đạo văn của cậu hay không?
Tô Nguyện nghi hoặc, chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân khác? Cũng đúng, lý do kia của Mộc Hi Trữ nghe qua thật gượng ép.
24 Phương Chính ngượng ngùng gãi gãi đầu, không nói gì.
Lão nhân đem tầm mắt phóng đến Tô Nguyện, ánh mắt sau chiếc kính viễn thị giống như rađa đem Tô Nguyện quét từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, nhìn đến nỗi toàn thân Tô Nguyện sợ hãi, giống như bị người lấy hết quần áo đi vậy.
25 "Nhưng là. . . " Tô Nguyện muốn nói lại thôi, cậu suy nghĩ đến tột cùng có nên hay không đem chuyện mình mang thai nói ra, nói ra thật là ai nghe cũng không thể tin được, nhưng dù sao đối phương cũng là mẫu thân nuôi dưỡng chính mình hai mươi mấy năm, hơn nữa.
26 Ngày hôm sau, từ sáng sớm Tô mẫu liền gọi điện thoại lại, khi đó Tô Nguyện còn đang ôm Phương Chính ngủ say, nghe được tiếng chuông điện thoại cậu miễn cưỡng vươn một bàn tay đi sờ soạng di động ở tủ đầu giường, sau đó cố gắng mở mắt xem là ai điện thoại đến.
27 Sau khi Tô mẫu rời khỏi, hai người cũng chuẩn bị đồ lên máy bay đi về nhà Phương Chính.
Nhà Phương Chính ngoài cha mẹ còn có ông bà nội, hai người tuổi lớn vẫn luôn ngóng trông được ôm chắt nội, nhưng cháu nội duy nhất của ông bà lại là đồng tính, hai người cũng đành chấp nhận, đến hiện tại biết được chính mình không chỉ có thêm một người cháu nội còn có thêm chắt nữa, hai lão cả ngày vui như mở hội a, cơm đều có thể ăn hai bát lớn.
28 Cục cưng chào đời cũng thực đột nhiên, cách ngày sinh dự tính hơn một tháng liền khẩn cấp đi ra. Cũng may bọn họ sớm có chuẩn bị, Tô Nguyện mới có cảm giác đã bị đưa đến bệnh viện.
29 Tiểu Oai lên bốn tuổi, được di truyền toàn bộ gien tốt của ba ba cùng cha, bộ dạng phấn phấn nộn nộn, hai mắt đen bóng chớp chớp một chút đều làm cho người ta mềm lòng triệt để, huống chi là khi nhóc nâng bàn tay nhỏ bé mềm mềm nộn nộn giống củ sen, đáng thương hề hề lau nước mắt?
"Tiểu bằng hữu, cháu lạc đường sao?" Mộc Hi Viễn nhìn đến khuôn mặt kia đột nhiên cảm thấy muốn cắn một ngụm, không nghĩ tới y có thể gặp được một đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
30 "Leng keng ~" Chuông cửa lại vang lên.
Cách cửa gần nhất, Mộc Hi Trữ thuận tiện ra mở cửa luôn, ngoài cửa, Phương Nhiễm nhìn đến người mở cửa thì vô cùng sửng sốt, lui từng bước nhìn số nhà một chút mới xác định chính mình không có đi sai.