1 Tang lễ em họ được tổ chức vào tháng bảy. Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi rả rích đã ba ngày nay, tựa như linh hồn bé nhỏ kia đang lặng yên rơi nước mắt.
Người mẹ dè dặt dùng ánh mắt thăm dò An Ninh, căn phòng tĩnh lặng thật lâu, An Ninh cúi đầu, hơi lắc một chút.
2 Tiểu Châu (Kế Hoạch): Triêu Phong!!!!!!!!!!!!!!!
– lăn ra đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– đi ra điiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Triêu Phong đại gia, em sai rồi ỢỢ, van anh đó mau xuất hiện đi!
– Triêu Phong……
– Triêu Phong…
Quế Hoa (CV): Đừng đùa tôi chứ.
3 An Ninh nhắm mắt đồng ý tám giờ tối thứ bảy mở ca hội. Cậu còn một tuần lễ nữa để thích ứng thế giới kỳ diệu này.
Hơn bốn năm, đây là lần đầu tiên cậu phải tìm hiểu nhiều như vậy.
4 Ngày hôm sau, lúc An Ninh mơ màng tỉnh dậy đã là giữa trưa.
An Ninh luôn ngủ rất ít, giấc ngủ cũng không tốt, nhưng chưa bao giờ giống như đêm qua – cả đêm gần như mất ngủ.
5 Trong cửa sổ nói chuyện, An Ninh click chọn gửi bản thu.
Rất nhanh đối phương đã nhận được.
Tiểu Châu (Kế Hoạch): Được rồi, em đi nghe một chút, lần này không phải toàn bộ kịch cùng một lúc đấy chứ?
Hà Liễu Triêu Phong: Không phải.
6 Mẹ An Ninh nửa đêm thấy phòng con mình vẫn sáng đèn, không biết là nên vui mừng hay lo lắng. Bà nhìn sang chồng mình đang ngủ say, nhẹ nhàng thở dài.
Mãi đến lúc trời sáng, An Ninh mới tắt máy tính lên giường nằm, chỉ là, làm thế nào cũng không ngủ được.
7 Diệp Tử vẫn đang vướng mắc chuyện tính hướng của em họ.
Bên này, 5 người kia cũng đã bùng nổ rồi.
Tiếc là cậu không nhìn thấy được.
Nha Nha Nha Nha Nha: FML, đây mới là tình yêu chân chính a.
8 Kế Hoạch – Nhất Thể Cơ: Mọi người ra đây cả đi, chúng ta phát kịch!!!
Quần chúng không ngừng reo hò.
An Ninh theo link kế hoạch gửi chạy đi xem bài post.
9 An Ninh không biết phải làm thế nào cho phải, họ, đã từng gặp nhau.
Văn Nhất Minh khẽ “A?” một tiếng, âm cuối hơi run rẩy, nhưng cũng đủ thiêu cháy lòng An Ninh.
10 Một lần tình cờ, An Ninh biết được sau ca hội ngày hôm ấy có chuyện xảy ra, là chuyện kinh thiên động địa a.
Nguyên nhân là sau ngày hôm ấy có ảnh được đưa lên, mà người đưa lên lại chính là Nhất Thể Cơ.
11 Diệp Tử: Sao tôi chưa từng nghe qua mấy người đều là staff?
Roi Da Khỏa Thân: Tiểu Diệp Tử, cái em chưa biết còn nhiều lắm, vậy em có biết tụi tui đều là người của xã đoàn Grand Stanford không?
Diệp Tử thực sự không biết.
12 An Ninh nhanh chóng vẽ xong tranh gửi cho Nhất Thể Cơ.
Nhất Thể Cơ thật lâu không rep lại, cuối cùng Quân Duyệt không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra.
13 [Hoàn toàn sai, tràng cảnh không phải như thế, cảm giác CV cũng không chuẩn. ]
Dã Cúc tính khí nóng nảy nhìn Diệp Tử lại nhớ tới kẻ thù (trong tưởng tượng) của mình, tâm tình lại càng không thoải mái, cả người nhộn nhạo khó chịu.
14 An Ninh cười không thành tiếng. Văn Nhất Minh nghiêng người để cho An Ninh tiến vào. “Hà… An Liễu không tới?”
An Ninh lắc đầu.
“Anh họ! Ai vậy?” Văn Nhất Văn từ trong phòng đi ra, thấy An Ninh một thân thuần trắng thì đứng ngây người tại chỗ.
15 Mọi người thẹn thùng nhìn.
An Ninh yên tĩnh một hồi, qua thật lâu, một đoạn văn dài xuất hiện.
[Đầu tiên tôi muốn làm rõ một việc, tôi bây giờ chỉ làm chủ một ID, là Diệp Tử, hay nói cách khác tôi chính là Diệp Tử.
16 Văn Nhất Minh vốn theo trường phái hành động, được vài ngày đã đến gặp cha mẹ của An Ninh, đồng thời quang minh chính đại đưa An Ninh về căn nhà hai tầng của mình.