1 Tại một nhà hàng nhỏ ngoài đại học nào đó, một nữ sinh viên để tóc ngắn ngang tai đem đôi đũa duy nhất đẩy ra, đưa tới trước mặt nam sinh mặc áo lông cũ.
2 Sau đó đúng lúc gặp Trần Chi Mặc lái xe đi ra, trong tích tắc đó y thấy được Diệp Nhuận Hành, ngoài miệng lại là tươi cười bí hiểm, quay cửa kính xe xuống, y nhìn về phía Diệp Nhuận Hành đang không biết làm sao nói: “Cậu như thế nào bây giờ mới đưa đồ ăn tới? Hại tôi thiếu chút nữa tính đi ra ngoài ăn.
3 Nhưng hiện tại hắn bị thương, đầu của hắn,chân của hắn còn có tay, này thì tốn cỡ bao nhiêu tiền nha!Chỉ bằng tiền lương của tạp chí,hắn như thế nào trả nổi !Đáng hận nhất là cái tạp chí này hoàn toàn không cấp tiền bảo hiểm cho nhân viên …Chờ một chút…… Bệnh viện vì cái gì an bài hắn trong phòng bệnh tốt như vậy?Căn phòng này thiệt là to mà,cả phòng chỉ có một giường bệnh , trong này ít nhất phải hơn một ngàn đồng một đêm!Không được! Hắn trả không nổi đâu, phải lập tức chuyển phòng bệnh !Diệp Nhuận Hành giãy dụa đứng dậy để đè cái nút, không bao lâu,thì nữ y tá chạy tới.
4 “Sau đó tôi liền nói ca ca của ngài đã trả tiền rồi,y có vẻ thực kinh ngạc, y nói y không có ca ca…… Tôi cũng không nhớ rõ sau đó y nói gì nữa……” nữ y tá nhăn mày nhớ lại, “Đúng rồi! Y hỏi tôi có gương không, hơn nữa có vẻ thực kích động.
5 Bệnh viện này kì thực cung cấp thức ăn người bệnh rất tốt,chẳng qua là Trần Mộc Ngôn thật lâu chưa nếm qua mấy món ăn bình dân rồi , trong lòng rất tưởng niệm.
6 “Mặc ca, anh đã đến rồi. ” Trần Mộc Ngôn khởi động nửa người trên của cậu. “Chuẩn bị tốt sao? Chúng ta phải đi. ” Trần Chi Mặc đem chăn xốc lên, đem áo khoác ném ở trước mặt cậu, “Tự mình mặc vào.
7 Sáng sớm ngày thứ hai cậu tỉnh lại, vừa vặn hơn tám giờ sáng. Trần Chi Mặc đã đi đến đoàn làm phim rồi,chỉ còn lại có Trần Mộc Ngôn cùng đại thẩm ở lầu dưới đang quét dọn vệ sinh.
8 Cậu thật muốn đem mình đánh ngất đi!Lúc Trần Chi Mặc xách theo hòm thuốc đi tới, trái tim Trần Mộc Ngôn lại một lần nữa thót tới cổ. “Nhịn một chút, khả năng sẽ có điểm đau.
9 ”Em nghĩ anh đời này cũng không dẫn đệ đệ anh tới chỗ của em ăn cơm chứ. ”“Trên đời này không có gì là không thể. ” Trần Chi Mặc ngồi ở bên giường, kéo cà vạt của mình.
10 “Chẳng lẽ anh không phải cũng xem em như là không khí sao? Cho nên mới không nhìn thấy em cũng yêu anh” Trần Mộc Ngôn giống như ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng đọc lên câu tiếp theo, đây là nữ diễn viên chính đối nam diễn viên chính trả lời.
11 Cô gầy hơn một chút,trên mặt có chút mỏi mệt. Cái áo lông đường kẻ đó là Diệp Nhuận Hành mua tặng cho cô vào sinh nhật. Cậu biết cô sẽ không tiếp nhận lễ vật quý giá,cho nên ở trong tiệm cao cấp mua cái áo lông này sau đó cẩn thận tháo nhãn hiệu xuống.
12 Tại đây sau mấy buổi tối, Trần Chi Mặc cũng nhốt mình trong phòng, thỉnh thoảng ở phòng khách gặp nhau,cũng sẽ cho Trần Mộc Ngôn loại cảm giác âm trầm.
13 "Làm sao cô biết?""Hắn là học sinh xuất sắc trong trường,thường xuyên đạt được học bổng. Học sinh xuất sắc luôn đặc biệt kiêu ngạo. ""Tôi đây cùng hắn có thù oán gì?""Tên của hắn là Khiếu Khương Phi,có một lần trong tiết giải phẫu, hắn đem Formalin rơi trên người anh,lúc tan lớp các huynh đệ của anh đánh cho hắn một trận, hắn vào bệnh viện nằm hơn nửa tháng.
14 “Em. . . . . Em chỉ là sợ ở đây quấy rầy Mặc ca nghỉ ngơi với nghiên cứu kịch bản mà thôi. . . . . . ”“Em không có quấy rầy anh. ”Trần Chi Mặc sắc mặt bình thản như cũ ,nhưng Trần Mộc Ngôn mơ hồ cảm thấy hắn có chút không vui, “Em hôm nay phải bắt đầu đi học rồi à?”“A, vâng.
15 Mui xe Mercedes-Benz bị đâm đến móp méo. Một người đàn ông từ vị trí tay lái phụ bò ra ngoài,kinh hoảng nhìn đám người tụ lại ,bỗng nhiên xoay người chạy đi.
16 Trở lại gian phòng, Trần Mộc Ngôn đem bản photo xếp gọn rồi để xuống,ngồi ở cạnh bàn xem lại. Khoảng hơn chín giờ,Trần Mộc Ngôn chợt nhớ tới cái gì, chạy đi khóa cửa.
17 “Alo, xin chào, tôi bây giờ đang ở thư viện. ”Trần Mộc Ngôn che miệng nhỏ giọng nói. “Là tôi,Sở Cận, tôi đang ở ngoài cổng trường. ”“Sở tiên sinh? Anh ở ngoài trường tôi làm cái gì?” Trần Mộc Ngôn có chút không giải thích được, “Còn có, anh từ nơi nào biết được số điện thoại của tôi?”“Tôi ngoài cổng trường là vì muốn gặp cậu, đến gặp để cảm kích cậu đã đưa tôi đến bệnh viện, số di động của cậu cũng là từ trong bệnh viện đưa tới,hay là ở trong lòng cậu tôi là một tên cuồng bám đuôi?”Sở Cận thanh âm có chút uất ức,điều này làm cho Trần Mộc Ngôn hơi áy náy.
18 "Cái kia, Trần Chi Mặc tiên sinh đương nhiên là đẹp trai nhất toàn thế giới rồi,nhưng đệ đệ muốn xem mỹ nữ. ""Mỹ nữ của em không phải đang đậu trong ga-ra à?"Trần Chi Mặc đánh nhẹ đầu cậu,ai bảo Trần Mộc Ngôn đem xe hơi đánh đồng khí chất mỹ nữ chứ?Sáng nay có khoảng ba mươi người đề cập đến bệnh truyền nhiễm trong lớp,phó giáo sư trên bục rõ ràng đối với Trần Mộc Ngôn không có hảo cảm gì, vừa giảng bài vừa lạnh lùng quét mắt qua mặt của cậu.
19 Đang lúc Trần Chi Mặc mở cửa phòng,Trần Mộc Ngôn gọi hắn lại. “Mặc ca. . . . . . ”“Sao thế?” Trần Chi Mặc dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn cậu. “Em lần sau. .
20 “A, Mặc ca anh không có lái xe đến?”“Đứa ngốc, hiện tại nhất định ký giả đang vây xe anh,tới gần chút là sẽ phải chịu đựng ánh đèn tập kích. ”“Được rồi, đệ đệ ngốc đưa anh về nhà.