61 "Anh bảo, em đi đi. " Trần Chi Mặc hít một hơi, "Em đã vĩnh viễn không cho thứ anh muốn, vậy thì không cần phải ở bên cạnh anh quanh co,đối với em như vậy còn có đối với anh cũng không có ý nghĩa.
62 Tô Trăn cười một tiếng, ngón tay chậm rãi tiến vào giữa khe hở ,đem tay cậu khoác lên ngang hông mình, "Quên đi, vì để tránh cho cậu ở buổi dạ vũ bêu xấu, tôi đây chỉ có thể ấm ức thế vai cô gái khiêu vũ.
63 "Mộc Ngôn,cậu biết cha của tôi là một bảo vệ,mẹ tôi cũng chỉ là một giáo viên tiểu học ,tôi cố gắng đọc sách cũng bất quá muốn trở thành một bác sĩ mà thôi.
64 “Lấy năng lực của em ra nước ngoài du học thoát khỏi khống chế của Trần Lạc thật ra thì rất dễ dàng. Em có thể làm bộ cùng Thẩm Thanh tách ra, chờ em ở nước ngoài đứng vững vàng mang cô ta cùng người nhà đi.
65 “Uống bia đi, người không biết cho là anh lại đang đọc lời thoại phim nào đó !”Trần Mộc Ngôn buồn cười chống thân,nhìn Trần Chi Mặc nằm tại chỗ. Thật ra thì cái đáp án đó vẫn luôn ở nơi nào, vô luận cậu muốn tránh như thế nào ,như thế nào cố gắng ở trên con đường mình muốn đi ,Trần Chi Mặc đều là phong cảnh cuộc đời cậu lái đi không được.
66 Trần Mộc Ngôn biết, cô vẫn đứng đó nhìn cậu. Nhưng là bọn họ đã đến tới tình trạng này, làm bằng hữu cũng có chút miễn cưỡng, càng đừng nhắc tới Trần Mộc Ngôn đem sự thật nói cho cô biết.
67 “Cái gì –” thanh âm bên đầu điện thoại kia dừng lại, Trần Lạc hừ lạnh một tiếng nói, “Sẽ không phải là ngươi muốn gạt ta, hợp tác đệ đệ ngươi để gạt ta đi, ta biết Mộc Ngôn cái gì cũng nghe theo ngươi.
68 Buổi trưa đã qua, Hắc Lộc không có cho ăn chút nào. Trần Mộc Ngôn như là hiểu chiếu cố của Triệu Đức Thắng là có ý gì. Cửa kho hàng mở ra, một cỗ mùi thức ăn thơm tràn vào ,nhất thời làm Trần Mộc Ngôn bụng đói kêu vang.
69 "Được rồi,xin mọi người im lặng hãy nghe tôi nói. " Anna đứng dậy vỗ tay một cái, làm thanh âm nói chuyện phiếm nhất thời ngừng lại. "Dư tiểu thư muốn nói cái gì, mọi người lắng nghe.
70 Lục Mạt Nhiên đi theo, kéo hắn lại, "Lời anh hôm nay là có ý gì? Cái gì gọi là cổ phần Trần gia là của anh cùng đệ đệ anh?Tôi đâu? Còn có đứa con trong bụng tôi !"Trần Chi Mặc quay đầu, "Có muốn làm cái giám định,nếu như đứa nhỏ này không phải Trần gia chúng tôi, cô nhất định phải cút ra khỏi nhà Trần gia ?""Anh có ý gì?""Ý của tôi chính là, Mộc Ngôn xảy ra chuyện, tâm tình tôi không tốt, cô không nên tới trêu chọc tôi.
71 Triệu Đức Thắng ha ha nở nụ cười, vỗ tay nói : “Cái chủ ý này quá đúng khẩu vị ta !”“Các ngươi nói bậy bạ gì đó !”Trần Mộc Ngôn xông lên,Trần Chi Mặc một phen níu cậu lại.
72 Khi Trần Mộc Ngôn tỉnh lại, cậu phát hiện mình nằm an tĩnh trong phòng bệnh, trên cổ tay truyền nước biển. "Mặc ca. . . . . . Mặc ca!" Đang lúc cậu thiếu chút nữa bật dậy,có người đem cậu đè xuống.
73 "Tôi không sao, " Trần Mộc Ngôn cười cười, "Bất quá thiếu chút nữa có chuyện. "Cậu tránh ra để Thẩm Thanh đi vào. Một ngồi ở trên ghế, một ngồi ở trên giường, tựa hồ không biết nói cái gì cho phải.
74 "Đó không phải là oán hận, là đố kỵ. Anh đố kỵ hắn được mẹ lựa chọn,cha kế hắn cũng so với Trần Lạc xứng đáng hơn. Anh muốn gì hắn đều có , nhưng hắn vẫn còn muốn từ chỗ anh lấy được yêu.
75 "Hôm nay bỏ qua cho em,lần sau em cũng sẽ không may mắn như vậy. " Trần Chi Mặc không có lui ra ngoài, hắn tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được Trần Mộc Ngôn bao quanh.
76 Trần Mộc Ngôn đuôi lông mày khẽ nhíu,chợt đưa tay sờ thắt lưng Trần Chi Mặc một cái ,gạt ra ánh mắt nói: "Mặc ca. . . . . . Anh còn phải bảo vệ tốt bản thân không nên bị Cao tiên sinh khai thác mới phải!"Đang muốn mở cửa, chỉ nghe"Ầm--"một tiếng, sống lưng Trần Mộc Ngôn bị đối phương ấn ngay cánh cửa ,Trần Chi Mặc áp bách mười phần hôn cậu thở không nổi.
77 Ở cùng một gian phòng Trần Mộc Ngôn chính là bác sĩ trẻ tuổi đến từ Busan,hắn rảnh rỗi nhàm chán cũng mượn tạp chí đến xem, hai người thường sẽ dùng Anh ngữ làm một chút trao đổi.
78 "Ai da. . . . . . " Trần Chi Mặc chợt cúi đầu, ngón tay bóp huyệt Thái Dương một bộ rất phiền não ,"Anh cùng tình nhân cũ đụng mặt,em thế nào một chút cũng không thèm để ý a?"Trần Mộc Ngôn ha hả cười một tiếng, hai con mắt loan thành trăng lưỡi liềm "Đại khái em tương đối hiểu rõ con người Trần Chi Mặc đi.
79 Cao Chí Dương ừ một tiếng, một bộ khen thưởng đem cái chìa khóa ném vào trong lòng bàn tay Trần Mộc Ngôn. Trần Mộc Ngôn như được đại xá, giơ lên cái chìa khóa liền đi.
80 "Sao lại nghe như chuyện cổ tích thỏ trắng bé nhỏ?Thỏ mẹ dặn thỏ con không được tùy tiện mở cửa?""Đúng rồi. " Trần Chi Mặc đứng dậy, xách chìa khóa trên bàn trà rời đi.