1 Cái gọi là thanh mai trúc mã từ trước đến nay không chỉ là có cảm tình tốt với nhau, mà đôi khi có trường hợp ngoại lệ, cũng có cảm tình không tốt lắm.
2 Cảnh Băng Tuyền vừa ra khỏi cửa, nhất định phải có hắn bồi ở bên người. Ngọc Đằng Long biết hắn căn bản chỉ là muốn lợi dụng mình. Bởi vì hắn là một khối hắc than, đi chung với hắn tạo thành một sự tương phản, từ đó có thể tôn thêm vẻ tuyệt thế mỹ nam tử cho hắn.
3
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Cảnh Băng Tuyền từ phía sau vượt lên phía trước, nụ cười ngọt ngào lừa nữ nhân giờ phút này đã biến thành lửa giận tận trời, mà Ngọc Đằng Long cũng mặc kệ hắn có tức giận hay không, tốt nhất tên âm hiểm này tức đến ói máu mà chết thì càng hay a.
4 Qua hai ngày, Cảnh Băng Tuyền quả nhiên cũng chưa đi tìm Ngọc Đằng Long, mà không có Cảnh Băng Tuyền cuộc sống quả thật như là đang ở thiên đường, Ngọc Đằng Long cảm thấy toàn thân tự do tự tại, ngay cả trong mộng cũng có thể tươi cười.
5 Ngọc Đằng Long ở trong phòng buồn bực suốt buổi chiều, cho đến lúc tới giờ cơm, khi song thân đã ở nhà ăn chờ hắn, hắn mới miễn cưỡng ra ngoài. Hắn vừa làm lễ chào phụ mẫu, đang muốn ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên mẫu thân từ ái của hắn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc oà lên.
6
“Phạt ngươi một chút nữa không được ăn. ”
Cảnh Băng Tuyền ngẩn ra, lập tức nhăn mặt khổ sở. Ngọc Đằng Long cũng biết điều kiện này khắc nghiệt, hắn đã bị đói mấy ngày, có thể nào cấm hắn không được ăn.
7
Sau một lúc lâu —
“Ngươi không được nói ra nga. ”
Ngọc Đằng Long từ chối nửa ngày, đến tột cùng vẫn là lòng hiếu kỳ chiến thắng hết thảy.
8 Ngọc lão gia thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống đất, đó là bởi vì đứa con bỗng nhiên từ Cảnh gia chạy về, liền kích động đến bái kiến bọn họ, sau đó lập tức đưa ra thỉnh cầu của hắn.
9 Trước mắt hắn là một tuyệt sắc mỹ nữ chưa bao giờ được gặp qua, đôi mắt man mác sầu, trong tay ôm tỳ bà, thướt tha tiêu sái đến, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, quả thực là tiên nữ hạ phàm.
10
Tới phòng, Ngọc Đằng Long là người đầu tiên bước vào.
Rõ ràng cái phòng này đã rất quen thuộc — lấy ánh sáng, bố trí đều giống như đúc với phòng ở nhà hắn.
11
Cảnh Băng Tuyền nói có lý, Ngọc Đằng Long nhích gần về phía hắn.
Lúc này đây thủ pháp thân nhau hảo chậm…hảo chậm, chậm đến mức trên đầu Ngọc Đằng Long chảy đầy mồ hôi, toàn thân nóng lên, giống như đã chạy một đoạn đường dài mười dặm, sắp không thở nổi.
12 Ngọc Đằng Long về đến nhà, quần cũng vẫn còn ẩm ướt, hắn vội vội vàng vàng cởi ra thay cái mới, nhưng mà chuyện vừa rồi làm cho hắn thập phần khó chịu, buồn rầu vùi vào chăn bông, chuyện gì cũng không muốn làm.
13 Hắn nghe xong chẳng những mặt đỏ, mà còn cãi lại làm lưỡi khô miệng cứng, làm gì có loại phương thức giải rượu nào kỳ quái như thế, cái gì kêu nam nữ cùng một chỗ làm cái loại sự kia liền giải được rượu.
14
“Vù… vù. . . . . . Hô. . . . . . ”
Ngọc Đằng Long cảm thấy lồng ngực giống như bị thiếu không khí trầm trọng nên phải dùng sức hô hấp, Cảnh Băng Tuyền vẫn còn đang nằm sấp trên người hắn, lập tức trở mình sang một bên, sợ đè nặng hắn.
15
“Cảnh thiếu gia. . . . . . ”
Một thân thể mỹ nữ kiều diễm khoát lên trên cánh tay Cảnh Băng Tuyền.
Cảnh Băng Tuyền bề ngoài văn nhược, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú phi phàm làm cho người ta có cái nhìn sai lệch, chứ thân thể hắn bởi vì tập võ nhiều năm, sau khi cởi quần áo ra, so với thanh niên nam tử bình thường còn muốn cường tráng rắn chắc hơn gấp nhiều lần.
16 Càng tiếp cận, càng là mỗi ngày đến, Cảnh Băng Tuyền lại càng tuyệt vọng, bởi vì Ngọc Đằng Long đối hắn thập phần lãnh đạm khách khí, không bao giờ giận hắn, lải nhải bên tai hắn, hét thật to mắng hắn giống như trước đây nữa.
17 Ngọc Đằng Long quyết định rời chùa về nhà, hắn mặc dù thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng so với lúc mới được người ôm ẵm vào chùa đã tốt hơn rất nhiều, có thể tự đi một mình được.
18 Cảnh Băng Tuyền về đến nhà, phu phụ Cảnh lão gia vừa nhìn thấy hắn, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. Cảnh phu nhân mặc dù chưa nói cái gì, nhưng cũng khó nén trong đôi mắt tràn đầy thất vọng, giống như hắn đã làm lòng nàng bị tổn thương, còn Cảnh lão gia thì sắc mặt trầm ngâm.
19 Phố phường nhộn nhịp người người tới tới lui lui, cảnh tượng ngựa xe như nước thật sự cho thấy kinh thành rất đỗi phồn hoa, cho nên trong quán trà mà có thật nhiều nữ tử vây quanh Cảnh Băng Tuyền cũng không có gì là lạ.