1
Có lẽ đây là lần thứ N cậu mặt dày đứng ở cửa lớp của anh đợi anh rồi, cầm sẵn trên tay hộp cơm tự mình làm, đến khi thấy anh đi ra cậu vui vẻ hớn hở chặn trước mặt anh
- Anh hai à!! Ăn đi đây là cơm em tự làm đó
Đáp lại lời cậu, anh chỉ dù...
2 Ngày hôm nay là ngày cuối cùng cậu ở Trung Quốc, sang ngày mai cậu sẽ đi đến một nơi thật xa, một nơi để quên đi anh, một nơi mà anh không thể nhìn thấy cậu.
3 Cũng năm tháng từ ngày cậu đi, ban đầu anh nghĩ rằng chỉ cần đứa em bệnh hoạn đó đi rồi anh sẽ đỡ thấy chướng mắt, nhưng anh đã lầm, từ ngày cậu đi không còn ai mỗi ngày đến trường lẽo đẽo theo anh, không còn hình bóng một chàng trai bé nhỏ thẹn thùng cuối thấp đầu đưa cơm trưa cho anh nữa, không còn thấy nụ cười ngây thơ ấy nữa.
4 Đến nơi của em trai ở, Lạc Phát Minh đưa tay gõ cửa nhà. Chừng năm phút sau, anh nghe tiếng chân chạy bịch bịch thật nhanh xuống nhà, và cánh cửa bật mở.
5
Hai người cứ im lặng mãi đến như vậy, đến khi bầu không khí thật khó chịu và ngột ngạt, cậu mới lên tiếng hỏi anh
- Mẹ và dượng khỏe chứa anh
-Vẫn khỏe
.
6
Lúc này để tiếp lời của Lạc Ngọc Thiên, Lạc Phát Minh lên tiếng
- Ở đâu ra cái quyền làm phiền tôi suốt mấy năm trời rồi thì bây giờ lại bỏ trốn vậy hả.
7
Đến khi cậu định thần được anh hai đang làm gì mình đã à chuyện của 5s sau. Vội vàng đẩy anh ra, dịch cái mông mình về phía sau. Cậu lắp bắp nói
- Anh hai.
8 Từ ngày cậu và anh xác định được tình cảm của nhau, hai người chính thức trở thành một đôi. Anh luôn yêu thương cưng chiều cậu, luôn ăn những đồ ăn cậu nấu, luôn làm nũng với cậu,hay ôm cậu vào buổi tối để ngủ,cậu cảm thấy hạnh phúc lắm,mọi chuyện cứ như là một giấc mơ ấy.
9
Buông Lạc Ngọc Thiên ra, anh đi thẳng lên phòng khách nghe điện thoại, không còn là giọng nói ngọt ngào giành cho Lạc Ngọc Thiên như ban nãy, bây giờ anh lại dùng một giọng nói thật lạnh băng cho ba mình
- Ba gọi cho con có việc gì
- Ta thấy...
10 Lạc Phát Minh cất điện thoại vào túi, lại liếc mắt nhìn vào bếp, tiểu thiên hạ của hắn dù có nói thế nào cũng không chịu về nước với hắn, chắc lần này hắn sẽ dùng khổ nhục kế để có thể mang người về lại nước.
11
Hôm nay là ngày cậu và anh đáp máy bay về đất nước, vừa xuống sân bay, đoàn xe của Lạc Gia đã đứng sẵn ở đó để chờ hai anh em cậu, khi hai người vừa bước ra khỏi phi trường, lão quản gia đã cung kính chào
- Chào thiếu gia, chào nhị thiếu gia.
12
Hôm nay cậu và anh mới về nước, đến tối chính mẫu hậu đại nhân đích thân xuống bếp nấu cơm cho hai anh em, đây có lẽ là lần đầu tiên trên bàn cơm có đầy đủ mọi thành viên trong gia đình, trên bàn ăn, Phát Minh luôn gắp thức ăn vào bát cơm của cậu, thấy Phát Minh không còn vẻ lạnh lùng xa cách với Ngọc Thiên nữa, lão ba và mẹ rất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, lão ba cất giọng hỏi
- Phát Minh à, con đối xử với em tốt như vậy ta rất vui đó, haha
Ngọc Thiên nghe vậy, từ mặt đến cổ đỏ bừng cả lên, cậu vùi cái mặt vào bát mà ăn cơm, Phát Minh thì lại bình tĩnh mà trả lời
- Con thấy em ấy ở Mỹ mà gầy đến mức trơ cả xương ra thấy này thật là xót, nên phải hảo hảo bồi bổ em ấy mới được ạ
Lạc Phát Minh nghe vậy bật cười haha,không khí bữa cơm diễn ra thật ấm cúng và vui vẻ
Đến tối khuya, khi Ngọc Thiện đã nằm trong phòng mình, an an tĩnh tĩnh tĩnh mà sắp đi ngủ thì cậu cảm thấy ở phía bên cạnh giường bị luốn xuống, nhiệt độ hơi ấm con của người ấy len lỏi qua người cậu, bàn tay không yên phận mà ôm eo cậu mà vuốt ve.
13 Hôm nay là chủ nhật, anh bảo sẽ dẫn cậu đi chơi, cậu hạnh phúc lắm, vì đây là lần đầu tiên hẹn hò của hai đứa, cậu vui đến nỗi, đang trong phòng tắm mà hát vang cả căn phòng tắm, đến nỗi Phát Minh vào phòng cậu, nghe cậu hát vậy cũng phải bật cười vì sự dễ thương của cậu.
14 Ở nhà hàng Ám Dạ, một chiếc Ferrari màu đen được sản xuất với số lượng có hạng đang đậu trước cửa, bên ghế tay lái, một người con trai khuôn mặt nam tính, góc cạnh mở cửa bước ra.
15 Chiếc xe Ferrari màu đen của Lạc Phát Minh lại một lần nữa đậu trước khách sạn King. Vừa bước xuống xe anh đã kéo cậu đi đến chỗ lễ tân, nhận chìa khi xong, anh không thể chịu đựng được nữa, kéo cậu vào thang máy, anh bắt đầu hôn thật lâu lên cái môi của cậu, đến khi thang máy mở, anh đã kéo cậu thẳng đến phòng của mình đã đặt, cậu vừa mới bước vào trong phòng, anh đã áp cậu lên cánh cửa, hôn một đường từ môi đến cổ cậu, anh hút một hơi thật sâu ở cổ cậu một cái, để lại một dấu hồn đỏ đến chói mắt, bàn tay anh không yên phận mà lần mò vào trong vạt áo cậu, bắt đầu cởi áo cậu ra, miệng anh lại đưa xuống tiểu đầu vú bên phải mà nhẹ nhàng cắn mút.
16
Sáng hôm sau, trong khi cậu đang rúc trong ngực anh mà ngủ, thì tiếng điện thoại lại phá hỏng bầu không gian yên tĩnh này, anh khẽ nhíu mày, động mi mắt, tay vớ lên đầu tủ bắt lấy điện thoại mà nghe, giọng nói của người phụ nữ diệu dàng vang lên
- A Minh, hôm qua dì nghe người giúp việc nói con đưa Tiểu Thiên đi chơi, sao bây giờ chưa thấy hai đứa về, con và em có chuyện gì xảy ra không vậy
Lúc này anh đã tỉnh ngủ, anh càng ôm chặt bảo bối nhà anh hơn, từ tốn mà trả lời với dì
- Dì à, con và Tiểu Thiên không sao cả, hôm qua xe đang đi giữa đường tự dưng lại hư, nên con thuê khách sạn ngủ qua đêm, bây giờ chúng con về ngay đây
- Hảo, hảo, hai đứa cứ an tâm mà về, để dì nói lại với ba cho
- Vâng thưa dì
Nói rồi, anh tắt máy, bàn tay vuốt lên tóc của Ngọc Thiên, mang theo một giọng thật cưng chiều mà gọi cậu dậy
- Tiểu Thiên à, mau dậy thôi, dì và ba đang rất lo lắng a
Cậu mở mắt, khẽ động một chút nhưng nữa thân dưới như bị xe tải cán qua, đau đến chịu không nỗi, cậu nhíu mày, anh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ bế cậu lên đi thẳng vào nhà vệ sinh
Tầm 30p sau, khi mọi việc đã xong xuôi,anh bế cậu ra xe và chạy về nhà
Về để nhà, cậu phải cố gắng đi thật chậm mới có thể vào được nhà, anh đi phía sau lưng vậy chỉ biết nhịn cười đến hai vai run rẩy, thấy đứa con trai của mình đi một cách kì lạ, bà vội vã chạy lại mà hỏi thăm
- Con trai à con bị sao vậy
Trong khi cậu còn đang đỏ mặt, ấp a ấp úng tìm lí do thì anh đã nhanh miệng mà trả lời
- Dì à, hôm qua đi chơi, em ấy không cẩn thận mà vấp té nên có hơi đau một chút đó dì, dì yên tâm đi con đã xoa thuốc cho em ấy rồi
- Đứa ngốc này, gần 18 tuổi rồi mà vẫn hậu đậu như vậy, thật may là có anh con đi cùng chứ không biết con sẽ còn té bao nhiêu lần nữa đây
Cậu khẽ quay qua, trừng mắt thật to với anh, anh thấy vậy lại càng nhịn cười hơn nữa.
17 Một tuần gần đây, từ sau khi vụ việc lão ba bắt anh đi xem mắt với tiểu thư nhà họ Kim kia, thì còn một vấn đề khác, đó chính là cách cư xử kì lạ của Tiểu Thiên.
18
Sáng nay Lạc gia rơi vào một bầu không khí âm trầm, đến nỗi lão gia phải đích thân hủy cuộc hẹn xem mắt với nhà họ Kim, phụ nhân thì lại đổ từng giọt lệ, bà khóc đến sưng cả mắt, nhưng hai thân sinh đó vẫn chưa thấm nỗi đau bằng Lạc Phát Minh
Mới sáng dậy, anh liền cảm thấy có gì đó không đúng, chỗ nằm bên cạnh anh lạnh ngắt từ bao giờ, anh giật mình tỉnh dậy, thì thấy bức thư trắng để bên đầu giường, lật bức thư ra anh khẽ nhíu mày, sau đó là anh mắt lạnh đến chỉ muốn đóng băng ai đó đứng bên cạnh.
19
7 năm qua, phải nói rằng tập đoàn Lạc Chính càng ngày càng là bá chủ trong nền kinh tế. Các công ty lớn nhỏ, từ trong ra ngoài đều phải kiêng dề tập đoàn này, và cái điều khiến họ cảm thấy kính sợ và nể phục nhất có lẽ chính là vị tổng tài ngồi ở tầng 41 cao ngất ở tập đoàn này
6 năm trước vị chủ tịch Lạc Phát Nghiêm bỗng dưng tuyên bố nghỉ hưu, thay vào đó là đứa con trai cả của ông lên nắm quyền.
20
Lạc Phát Minh ngồi trên bàn làm việc, bàn tay cầm lên một tấm ảnh của Ngọc Thiên, con mắt chứa đầy sự đau thương mà vuốt lên khuông mặt trong bức ảnh đó mà thì thầm
- Bảo bối, 7 năm rồi mà em vẫn chưa chịu quay về nhỉ, em trốn cũng kĩ quá đó, ngay cả Hải Lâm cũng không thể tìm được ra em, bảo bối mau về đi, chúng ta cùng kết hôn với nhau
Nhìn bức ảnh cậu cười đến ngây thơ đó, trong lòng anh khẽ nhói lên một trận chua xót, ai có thể hiểu được nỗi đau anh đã phải chịu suốt 7 năm trời, những kí ức của 7 năm cứ thế ùa về, anh nhớ những lần đầu anh và cậu gặp nhau, nhớ những lần cậu nhõng nhẽo, hay mỗi lần cậu lên cơn sốt mà chui vào lòng anh khóc thút thít, hoặc là nắm tay nhau đi dạo trên đất Mỹ, những lần anh và cậu ân ái, những cái ôm khi ngủ, bây giờ thì còn đâu, mất đi cậu, 7 năm qua anh đã tự đưa công ty lên hàng đầu, mở một chuỗi nhà hàng có tên của Anh và cậu, cũng chỉ để muốn cậu đang ở nơi nào đó, mà thấy rằng, cho dù không cần hợp tác với ai, anh vẫn có thể đưa Lạc gia lên làm bá chủ, muốn cậu thấy rằng cậu không cần lo chuyện đó, anh vẫn có thể nuôi sống cậu cả mấy đời.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 27