21
Buổi tối, đường phố Tokyo thật náo nhiệt, Ngọc Thiên bàn giao công việc cho người làm ca tiếp theo xong mặc áo ấm, chuẩn bị đi về. Đường phố về tối thật rộn ràng, những cặp tình nhân khoát tay nhau cười nói hạnh phúc mà cậu nhìn đến trông ghen tỵ
7 năm qua nói cậu đã quên được Phát Minh là giả dối, từng giờ từng giây cậu chỉ có thể ngắm anh những bản tin mà lòng cảm thấy thật chua xót, cậu nhớ anh, cậu nhớ anh đến chết đi được, nhưng cậu không thể trở về được, vì tương lại của anh, vì dượng và vì mẹ, cậu không thể về được
Mải mê chìm trong suy nghĩ, cậu đâm sầm vào một người, định bụng xin lỗi người ta, nhưng khi ngước lên nhìn khuôn mặt người ấy, cậu không khống chế được mà rơi nước mắt.
22 Những giọt nước mắt của cậu cứ thế mà thấm ướt cả áo anh, lúc này anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra. Cậu hoảng hốt. Không lẽ cơ hội đã vụt mất.
23 Sáng hôm sau, Lạc Ngọc Thiên và Lạc Phát Minh đã về nước. Nhưng có một điều vẫn khiến cậu sợ. Đó chính là việc phải đối mặt với dượng và mẹ. Cậu bỏ đi 7 năm liệu hai người có giận cậu không, liệu bây giờ cậu quay về mà nói rằng cậu yêu anh ấy, họ có đuổi cậu đihay không?.
24
Sáng hôm sau, Lạc Ngọc Thiên tuy là bị Lạc Phát Minh làm đến nửa đêm, nhưng cậu vẫn dậy sớm hơn anh. Mở mắt ra, đập vào mắt mình chính là con người cậu thương yêu, là cái con người suốt 7 năm qua cậu luôn mong nhớ, bây giờ được nhìn thấy người yêu đang say ngủ, cảm giác thật hạnh phúc
Cậu đưa tay lên, vuốt ve xương quai hàm của anh rồi lại trượt lên gò má, cậu đùa nghịch không thấy chán.
25
Hôm nay, là ngày trọng đại của anh và cậu, là ngày anh và cậu sẽ chính thức trở thành vợ chồng với nhau. Họ tổ chức chỉ tại một nhà thờ ở thành phố, tất cả những người đến dự buổi lễ chỉ có cha mẹ của anh và cậu, Hải Lâm, ông chủ của Ngọc Thiên khi cậu làm việc ở Nhật, và tất cả nhân viên của tập đoàn Lạc Chính
Ban đầu, anh định một tổ chức một đám cưới thật lớn thật linh đình cho cậu, nhưng cậu lại khuyên ngăn bảo với anh rằng, chỉ cần làm đơn giản, mời những người thân thuộc của chúng ta đến chứng giám cho hôn lễ này, thì đã là niềm hạnh phúc đối với cậu rồi, chỉ cần anh và cậu yêu nhau, thì cho dù chỉ có cha mẹ đến chứng giám là đủ rồi
Anh nghe tiểu thiên hạ của mình nói vậy, không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, anh nhẹ nhàng gật đầu mà nói lại
- Ân! Tất cả nghe theo lời của em
Anh đứng trên thánh đường, nhìn xuống dưới, nơi ông Lạc Phát Nghiêm đang đưa cậu đến bên anh, hai ánh mắt nhìn đến nhau mà nở nụ cười hạnh phúc.