1 ☆.
Mặt trời chiều ngả về Tây, trên mặt sông rộng lớn tĩnh lặng, gió nhẹ phơ phất, làn nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng, mơ hồ chút mùi cá thoang thoảng trong không khí.
2 ☆.
Về đến nhà, Trí Viễn định tâm sự với con trai một chút, muốn giảng giải cho nó biết đánh người khác là sai, nhưng vừa vào cửa Hâm Hâm đã lượn ngay vào phòng rồi khóa trái cửa nhốt mình ở trong, mặc kệ hắn có dỗ dành dọa nạt ra sao cũng không cách nào bảo nó đi ra, chớ nói chi tới mặt đối mặt để mà tâm sự.
3 ☆.
Không nghĩ nữa, Điền Trí Viễn giơ tay bóp trán, hít một hơi thật sâu – “Con cũng không biết nên làm gì lúc này nữa, giờ mà có ai trị được tụi nó, kêu con quỳ xuống con cũng chịu.
4 ☆.
Lúc Doãn Chân đến là đúng 8 giờ tối. Mới 5 giờ Điền Trí Viễn đã ăn xong bữa chiều, tắm táp thật kĩ, thay đồ thật sạch, đúng 6 giờ thì xuất phát.
5 ☆.
Trí Viễn xấu hổ.
Thật ra chẳng phải do dạy không được, mà là không có thời gian để dạy. Hồi trước hắn làm gì biết nuôi con khó khăn nhường nào, coi hắn này, từ nhỏ đã không có mẹ, cha thì bận bịu làm ăn không rảnh trông nom hắn, hắn không theo căn chính miêu hồng*, mà cũng tích cực phấn đấu thi đậu đại học đó sao?
*: 根正苗红 – là xưng hô đặc thù, chỉ những hộ nông dân bần cùng và gia đình quân nhân biết làm ăn mà phát triển thành phú nông và gia đình tư bản, con của những nhà này được gọi là “căn chính miêu hồng” > ý của câu hẳn là “sống nhờ vào và sống y như cha mẹ”.
6 ☆.
Lúc về đến nơi quả nhiên đã quá mười hai giờ.
Hương trấn nho nhỏ không đông dân cư lắm, ngoài mấy vị khách lác đác ngồi bên đường chợ đêm Tứ Ngũ Gia, các cửa hàng khác đều đóng cửa nghỉ bán từ sớm, trên con phố vắng bóng người, chỉ có vài ngọn đèn đường nhỏ cũ nát trơ trọi ở ven đường.
7 ☆.
Sáng hôm sau, Doãn Chân bị cái lạnh buốt da làm tỉnh giấc. Tối qua cậu ngủ muộn, đến sáng khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút, tự dưng bị kích thích giật nảy mình, tưởng đâu có con sâu nào đó chui vào người, cả thân hẩy lên y chang con ếch, tay chân co rụt, dồn sức lật người lại, giũ giũ chiếc áo ngủ, kêu toáng lên.
8 ☆.
Vừa nghĩ tới Doãn Chân, Điền Trí Viễn thấy có lẽ nên rút bớt hai ngày để dẫn cậu đi làm quen trấn Nguyên Thủy, tìm hiểu hàng xóm láng giềng, bèn gọi điện cho Hướng Minh, cho hắn hay là vài ngày tới mình sẽ không đến trại, dặn dò hắn cẩn thận một chút.
9 ☆.
Về cái vị Dư Hà kia, Doãn Chân cứ vậy mà nghe theo lời nhắc nhở của Điền Trí Viễn, nhớ thầm trong bụng. Ở bất cứ nơi đâu cũng đều sẽ có một hoặc nhiều thành phần thế lực phức tạp, dù là S thành – nơi cậu sống – cũng không ngoại lệ.
10 ☆.
Giận xong rồi, tự dưng Doãn Chân lại thấy tức cười. Cái vẻ vừa đổ máu mũi vừa chạy thục mạng ban nãy của Điền Trí Viễn thiệt là hài quá mà, chạy cái kiểu gì suýt nữa đã vấp phải rãnh cửa phòng vệ sinh rồi ngã dập mặt, hệt như bị chó dí sau mông ấy.
11 ☆.
Trong khi Điền Trí Viễn vùi đầu vào sự nghiệp, Doãn Chân cũng đã mơ màng tỉnh lại từ nỗi ưu thương, tiếc nuối và một chút uỷ mị của bản thân, bắt đầu công việc chính thức của cậu.
12 ☆.
Dù sao thì bé gái vẫn dễ bảo hơn bé trai một chút, Doãn Chân quyết định dạy Hâm Hâm học cách viết bằng bút lông trước.
Doãn Chân không phải loại người chẳng biết ngó mặt người mà ăn nói, cậu biết chứ, Điền Trí Viễn vẫn còn chưa tin cậu hẳn.
13 ☆.
Lúc Điền Trí Viễn về đến nhà đã là hai giờ sáng.
Vừa mở cửa, trùng hợp là cửa phòng sách cũng mở, Doãn Chân mang đồ ngủ bằng bông đứng ở cửa nhìn hắn.
14 ☆.
“Coi ý của ông chủ Điền, hình như không tin tưởng vào chúng tôi lắm. ” Có lẽ là do thái độ của Điền Trí Viễn không đủ nhiệt tình và nhiệt tâm cho lắm, sắc mặt ông chủ Chu có hơi thay đổi, không còn vẻ hồ hởi như lúc mới đầu, lời nói ra cũng mang theo chút sắc bén – “Là sợ chúng tôi gạt cái trại cá nho nhỏ của cậu hay sao?
Điền Trí Viễn hà hà cười thành tiếng, mi mắt vốn cụp xuống giương lên – “Ông chủ Chu nói nặng quá rồi, một người thân là nhà lãnh đạo của công ty lớn như ngài đây, làm gì tới mức phải đi gạt mấy vạn tệ này của tôi kia chứ.
15 ☆.
Bị Doãn Chân trông thấy cảnh mình giành đồ ăn với con gái, Điền Trí Viễn lúng túng đến độ hận không thể chui vô kẽ sàn. Nhưng khi Doãn Chân vừa đặt cái bát kia trước mặt hắn, hắn lại nhoẻn miệng cười.
16 ☆.
Doãn Chân quét mắt nhìn bốn tên choai choai đang vây quanh cậu, lòng không sợ hãi nhưng nghi hoặc vẫn phải có, cậu vốn không rõ mình đã đắc tội mấy người này khi nào.
17 ☆.
Lúc đến, Dư Hà lái một chiếc thể thao mui trần được tân trang đủ thứ, trên thân xe nguệch ngoạc toàn hình thù quái lạ. Cậu ta dừng xe ngay sát bên, chống cửa nhảy ra.
18 ☆.
Doãn Chân thiệt không ngờ tới cái con ngỗng ngốc Điền Trí Viễn này lại ghê gớm như thế, chọc thủng lớp màng trong đầu giúp hắn xong, hắn lập tức biến thành một thằng đực rựa bưu hãn đã nói là làm – lột sạch đồ đè lên người cậu.
19 ☆.
Cái gọi là không muốn chết thì sẽ không chết mà người ta thường nói có lẽ chính là hoàn cảnh của Doãn Chân ngay lúc này đây: nằm thẳng cẳng trên giường như một thằng bại liệt, đến cả sức lực để bước xuống đất cũng không có.
20 ☆。
Doãn Chân là một người lạc quan, chí ít cậu không buồn phiền chuyện đã qua quá lâu, vụ bị đám đàn em của Dư Hà gây sự ở ngoài sông lần trước, sau đó đã bị cậu cho vào quên lãng rồi, nhưng hình ảnh đầy tình sắc mà Dư Hà phảng phất cố ý bày ra lại kia cứ quẩn quanh trong đầu cậu mãi không chịu đi.