21 ☆.
Doãn Chân nhặt điện thoại dưới đất lên, vội thưa một tiếng với mẹ hai rồi đi xuống lầu. Nhưng khi đến cạnh trạm xổ số cậu lại do dự, đứng nguyên tại chỗ không đi tới trước.
22 ☆.
“Điền Trí Viễn, nếu như anh không thể quên được bạn trai trước của mình, hai ta cũng khó mà tiếp tục được. ”
Chẳng tài nào nhìn rõ nét mặt của Doãn Chân, nhưng giọng nói của cậu lại trầm trầm lạnh lùng dị thường.
23 ☆.
Lượng thông tin trong những lời này của Nữu Nữu phải nói là quá sức lớn, mẹ hai lập tức dùng ánh mắt phức tạp nhìn Điền Trí Viễn, không khí giữa ba người lớn trên bàn ăn liền trở nên quái lạ.
24 ☆.
Doãn Chân dứt điệu nhảy, nhận được lời khen hay từ những người đứng xem, có người la hét bảo nhảy thêm lần nữa, cậu đầu đầy mồ hôi xua xua tay đành chịu, đã 2-3 tháng cậu không nhảy xung như thế rồi, bởi điều kiện sân bãi đơn sơ nên cậu chỉ làm vài động tác đơn giản, giờ cơ thể có hơi khó chịu tí, thật chẳng có tinh thần gì mà nhảy thêm lần nữa.
25 ☆.
“Ực, ừ” Lần này đổi lại, là Điền Trí Viễn quay đầu tránh né ánh nhìn của Doãn Chân.
Đây vốn là chuyện cũ từ nhiều năm về trước, nói đến cũng chẳng qua chỉ là một thời màu hồng mộng mơ trong tuổi xuân của mình mà thôi, ở buổi tiệc đêm đón người mới đến, hắn trông thấy một thiếu niên đang nhảy hiphop, mang áo liền mũ không tay và quần thể thao dài rộng thùng thình, đầu trùm mũ áo không nhìn rõ mặt, cậu nhảy trên sân khấu, khi thì lật người trồng chuối, chốc chốc lại nhẹ nhàng nhảy bật lên, nương theo nhịp nhạc và động tác đẹp đẽ, vòng eo mảnh khảnh kia thỉnh thoảng lại lộ ra, làn da dưới ánh đèn huỳnh quang trắng đến chói mắt… dáng nhảy cool ngầu đến bất ngờ, kích động mấy ngàn thầy trò dưới khán đài không khống chế được mà gào rú.
26 ☆.
Điền Trí Viễn biết sắp có hoạ đổ lên đầu mình rồi, nên ngay cả xe và cá cũng bỏ mặc, cấp tốc chạy tới đồn cảnh sát tự thú. Hắn rõ mười mươi sau lưng ngư bá kia có một nhân vật khác còn lợi hại hơn nữa, nếu không thì, chỉ với một tên buôn bán thuỷ sản như gã sao có thể huênh hoang thế kia được.
27 ☆.
Lần này Doãn Chân không về nhà chờ theo lời Điền Trí Viễn nói, mà cậu đi cùng hắn đến đồn cảnh sát gặp Hướng sở trưởng. Lần này Hướng sở trưởng tỏ ra thật khó xử, chủ yếu là bởi vì cái tên gian lận kia đã gọi điện đến huyện, có cấp trên xen vào, theo dõi toàn bộ quá trình, bọn họ chẳng thể nào thả lỏng được.
28 ☆.
Điền Trí Viễn đưa Doãn Chân đến nhà ga, nhìn sườn mặt trầm lặng của cậu, lòng cực kỳ không nỡ buông tay, nếu không phải chuyện sòng bạc vẫn chưa xử lý xong, hắn nhất định sẽ đi về thăm hỏi người nhà cùng cậu.
29 ☆.
Điền Trí Viễn cảm thấy, tất cả nhiệt tình mà mình có trong kiếp này đã bùng hết ra ngoài luôn rồi, bùng lên bởi vì Doãn Chân. Ngày trước đến cả GV hắn cũng không dám xem, vậy mà giờ lại im lìm nằm trong chăn, cách một cái điện thoại thẩm du với nhau.
30 ☆.
Mạc Hiểu Thiên híp mắt, xuyên qua mặt kính bé nhỏ nhìn chằm chằm vào Doãn Chân, hơi nghiêng đầu, như có điều khó hiểu – “Rốt cuộc thì năm xưa Điền Trí Viễn thích cái gì ở cậu mới được nhỉ, lúc ở cùng tớ ngoài tám về cậu thì hoàn toàn không nói tới thứ khác.
31 ☆.
Nếu như đời người có thể chọn lựa lại, Điền Trí Viễn nhất định sẽ từ chối Mạc Hiểu Thiên.
Điền Trí Viễn cũng không có mục tiêu hay lý tưởng gì quá lớn lao, bởi vì tính hướng đặc thù của bản thân, hắn không muốn ở lại vùng quê có tư tưởng lạc hậu này, hi vọng tốt nghiệp đại học xong sẽ tìm được một việc làm ổn định rồi định cư luôn ở thành phố S, mai sau sẽ tìm một người yêu hợp với mình, nhận nuôi hoặc là tìm người mang thai hộ một hai đứa con, bình bình thường thường mà vượt qua kiếp này.
32 ☆.
Doãn Chân biết mẹ hai có con trai và con gái riêng, cơ mà cậu đến lâu vậy rồi, này mới là lần đầu tiên trông thấy người, nói thật, ấn tượng đầu tiên không tốt chút nào.
33 ☆.
Doãn Chân bị cái sự chất phác thiệt thà của Điền Trí Viễn làm tức đến độ choáng luôn rồi, cái tên Hải Tử này nhất định là cậy vào hơn hai mươi năm ân tình mẹ ruột gã nuôi nấng hắn để đi lừa lọc đây mà.
34 ☆.
“Sao lại có thể như thế?” Doãn Chân rất khó hiểu với cách làm tiệc thọ sáu mươi cho bác gái của Hải Tử – “Rõ ràng bác gái mới năm hai mà, sao con bác lại tự nhiên làm luôn tiệc mừng thọ sáu mươi chứ, lại còn rầm rộ phát thiệp mời khách khắp nơi nữa.
35 ☆.
Điền Trí Viễn liếm môi, khẽ nhíu mày, sau đó lại cười rộ lên: “Mùi vị không tệ!”
Đối diện với Điền Trí Viễn rắp tâm trêu chọc, mặt Doãn Chân lập tức đỏ lựng, đập cái bốp lên vai hắn, giả vờ giận nhưng lại không dằn được ngọt ngào trong lòng mà bật cười – “Nói vớ vẩn gì đó? Cái món ấy mùi vị ngon lành cỡ nào hửm?”
Điền Trí Viễn cười mà không nói, chậm rãi đứng dậy, vẫn để chân của Doãn Chân gác lên vai hắn như cũ.
36 ☆.
Nơi Điền Trí Viễn quyết định trọ lại là một khách sạn ba sao trong nội thành Đại Phổ Châu, thuê cho mẹ hai với tụi nhỏ là phòng loại 688 một đêm, còn hắn và Doãn Chân thì chọn phòng bình thường giá chỉ hơn trăm.
37 ☆.
Một đêm này, không ngờ lại chẳng mộng mị gì.
Tiết trời đầu thu, không khí lúc tảng sáng đã xen lẫn một luồng hơi lạnh, từ cửa sổ rộng mở thổi vào, khe khẽ lay động tấm rèm che.
38 ☆.
Điền Trí Viễn mua đồ ăn sáng về đúng lúc tụi nhỏ tỉnh ngủ, mẹ hai đang một bên chỉ huy Hâm Hâm tự mặc quần áo, một bên buộc tóc cho Nữu Nữu. Điền Trí Viễn bỏ đồ trên tay xuống, bước tới giúp khỉ con mang đồ, rửa mặt, chăm cho tụi nhỏ ăn sáng xong mới trở về phòng mình.
39 ☆.
Tiền cuối cùng cũng đòi trở về được, dù còn thiếu vài ngàn đồng mới góp đủ tám mươi, Điền Trí Viễn cũng không so đo, Đại Phúc thật đã vơ vét tất cả những thứ đáng giá trên người bồ của gã rồi, vả lại cái dáng vẻ khóc lóc cầu xin thay cho thằng chồng của cô này quá đáng thương, khiến hắn nhìn không nổi.
40 ☆.
Trở về lại phòng bao, Dư Hà đang uống rượu với hai cậu ấm nhị đại kia. Trước đó còn hoàn toàn không thèm nhìn tới người ta, giờ thì lại ngồi giữa hai người, tay trái khoác lên vai một trong hai, tay phải nâng ly uống cạn rượu mà người còn lại đêm đầy, chơi trò mập mờ như ở chốn không người.