1 Chu Quảng Phúc chết.
Chết vì nhồi máu cơ tim đột phát.
Sáu mươi tuổi, tất nhiên không được coi là trường thọ, nhưng cũng không tính là chết trẻ.
2 An Mặc Đồng.
Nó cũng đến sao?
Nó mà cũng được xem là người của Chu gia sao?
Nó là cái thá gì chứ!
Đồ đê tiện, bỉ ổi!
Mọi người đều đưa mắt tìm người này.
3 Ngăn Chu Thích Nhã lại là một người đàn ông.
Hơn ba mươi tuổi, dáng người rất cao, áo khoác dài màu xám. Ngũ quan cực kỳ giống Chu Thích Nhã, nhưng vì là đàn ông, chỉ cảm thấy anh tuấn bức nhân.
4 Mặc Đồng mang ba lô đi trên đường phố đêm thanh lãnh.
Đối với người khác mà nói, như vậy có chút thê lương, thế nhưng với Mặc Đồng, cậu đã quá quen rồi.
5 Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu lại bắt đầu hơi đau.
Mẹ và mấy người khác vừa chơi bài xong, Mặc Đồng rón rén dậy, rửa mặt một chút. Nồi niêu trong nhà bếp lạnh tanh, Mặc Đồng mang bụng rỗng ra khỏi cửa.
6 Mặc Đồng tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, dưới thân là một chiếc sofa rất êm và mềm, cả người nằm trên sofa cảm giác ấm áp như được ai ôm vào lòng, trên người đắp một chiếc áo khoác dài nhạt màu.
7 Mặc Đồng nhắm mắt lại cười khẽ.
“Vậy sao? Tôi thật ra có đức có tài gì mà khiến Chu tiên sinh ngưỡng mộ như vậy?”
Chu Thích Hoài cũng cười, “Đó là chuyện của tôi.
8 Mặc Đồng đi vào sân trường.
Ngôi trường đại học này có thảm cây xanh mướt rất đẹp, đặc biệt con đường lớn rợp bóng cây này là đẹp nhất. Cành lá của hai hàng ngô đồng bên đường gần như đan vào nhau giữa trời, tạo thành một mái vòm xanh lục lộng lẫy.
9 Chu Thích Hoài mở cửa.
Hai người, một ngoài cửa một đứng trong, lẳng lặng nhìn nhau vài giây.
Chu Thích Hoài nhẹ nhàng đưa tay ôm vai Mặc Đồng, dẫn cậu vào trong phòng.
10 Ý nghĩ này ở trong đầu Mặc Đồng mãi đến sáng hôm sau, khi cậu thấy chiếc phong bì lớn ghi tên mình đặt trên bàn mới thối lui.
Chu Thích Hoài đã đi.
11 Mặc Đồng đi vào phòng, bật đèn.
Hô hấp hơi ngừng lại một chút.
Cửa, được giăng một loạt đèn trang trí hình trống màu trắng, hợp thành lối vào sảnh.
12 Đào Trạch Vũ là chồng của Chu Thích Nhã, tên anh ta vốn là Đào Diệu Tổ.
Anh ta hiện phụ trách tài vụ ở công ty của Chu thị, cũng được xem là có địa vị.
13 Chu Thích Hoài đi vào, cởi áo khoác, treo lên móc, quay đầu lại ôn hòa cười với Mặc Đồng, nói, hi.
Mặc Đồng nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Chu Thích Hoài tiến lên, ôm vai Mặc Đồng một cách tự nhiên.
14 Chu Thích Hoài rất nhanh đã ăn xong cơm.
Ngoài dự liệu của Mặc Đồng, anh ta tự rửa bát đũa, lại khen Mặc Đồng rang cơm rất ngon, còn nói, “Nhớ kỹ, tay cậu không nên để thấm nước, ngày mai tôi đem băng cá nhân loại lớn đến, cậu sẽ có thể tự thay băng.
15 Sau đó, Chu Thích Hoài ở lại chỗ này.
Anh ta mỗi tối đều trở về, dù có khi rất trễ.
Thỉnh thoảng về sớm, anh ta sẽ cùng Mặc Đồng và dì Vu ăn cơm tối.
16 Chu Thích Hoài hít hà, “Là cái gì mà thơm vậy?”
Mặc Đồng nói, là cupcake mật ong tôi làm. Hôm nay tôi và dì Vu nghiên cứu cách dùng lò nướng.
“Hả? Tôi nếm thử được không? Quả thật rất thơm.
17 Mặc Đồng thoáng chốc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt răng.
Lại thấy Chu Thích Hoài nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, vỗ vỗ gáy cậu ba cái, sau đó nói, “Được rồi, đi về đi.
18 Một chiếc Mercedes-Benz lướt êm trên con đường ra ngoại ô.
Bên đường là những gò đất nhỏ nối tiếp nhau, có nơi có chút cây xanh thấp lè tè, có nơi có mấy tảng đá lớn vàng vàng, không phải cảnh đẹp gì.
19 Vào tháng mười hai, hai luồng không khí lạnh đến cùng lúc, nhiệt độ lập tức rơi xuống thấp, gió thổi lá vàng rụng đầy mặt đất, cả N thành hiện ra vẻ tiêu điều của mùa đông.
20 Mặc Đồng từ trên sân thượng thấy một chiếc Polo cũ màu bạc đậu dưới lầu, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra, mặc một chiếc jacket nâu nhạt nửa cũ nửa mới, đứng đó đưa tay ngoắc cậu.