1 Thời kì viễn cổ, Phong quốc nằm ở đại lục vùng duyên hải, bị vây quanh chính giữa, bốn nước đều xưng là Ngũ vực, năm quốc gia này phân biệt là: Vùng duyên hải Phong quốc, trung tâm Diệm quốc, đông bắc Kỳ Lân quốc, Tây nam Nghi quốc, phía nam Thuyên quốc.
2
Thời điểm chạng vạng, mặt trời ngã về hướng tây.
Ngọc Hi sau khi hạ triều đều một mình ở trong thư phòng, vùi đầu trước thư án nghiên cứu tấu chương sáng nay vừa đưa lên, nâng bút son lên ngẫu nhiên sững sờ, buông xuống con mắt cúi đầu suy nghĩ sự tình; Y thân là người đứng đầu trong thiên hạ, là Hoàng Thượng, nên mọi chuyện đều phải vì người dân suy nghĩ, vì người dân mưu cầu phúc lợi.
3 Khi Ưng Thiên Tình rời đi y một phen tâm phiền ý loạn, vì thế, Ngọc Hi quên mất chuyện cải trang ra cung hôm trước, ảo não ôm trán, nhịn không được trách cứ chính mình cư nhiên đem chuyện đại sự này quên mất.
4
Thủ phủ Hỏa nô nô quốc? Viêm
Cả nước trên dưới đều tràn ngập một bầu không khí cổ quái, sóng ngầm mãnh liệt, mà nguyên nhân có thể biến thành như vậy đương nhiên không ngoài dự liệu có liên quan đến đại quốc lân cận — Phong quốc về sự việc tranh chấp nguồn nước đã phát sinh, tình trạng thiếu nước của cả nước đã rất nghiêm trọng, hơn nữa thời khắc này lại phát sinh đại sự như vậy, cho nên, người dân nơm nớp lo sợ, căn bản không có tâm tư làm việc.
5 Tại đại điện Huy hoàng hai nam tử ngồi trước điện, trong đó một người là điện tiền thị vệ Vân Thiên, mà người một khác chính là tể tướng Phong quốc Ưng Thiên Tình.
6 Thủy Vô Ngân cười đến rất là tà ác, bốc một ngụm thức ăn thật to trong chén uy vào miệng mình, chờ Ngọc Hi phát hiện ra động tác kỳ quái của hắn, hắn đã một tay hất chén cơm trên mặt đất, thô bạo đem Ngọc Hi từ trên giường nâng lên, bàn tay giữ chặt chiếc cằm duyên dáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Hi đem môi phủ kín miệng Ngọc Hi.
7 Ngọc Hi hơi khom thắt lưng, há mồm thở dốc ngực không ngừng phập phồng, xương quai xanh xinh đẹp mồ hôi ẩm ướt có chút ánh sáng nhạt lóe lên ánh huỳnh quang, mặt đỏ tới mang tai xem ra càng thêm diễm mị.
8
“ Vào đi! ” Thủy Vô Ngân ngữ khí không tha phản bác vỗ về Ngọc Hi, cổ tay bị chính mình niết đau đến nhíu mi, quay đầu, Thủy Vô Ngân liếc mắt nhìn mọi người sau đó liền lên kiệu, thuận tay kéo mành che hai bên, tự mình như ăn phải thuốc nổ từ khe hở mành che nâng mắt trừng trừng, “ Đi thôi! Còn ngốc ra đó làm gì?”
Nghe vậy, phó tướng vội vàng dẫn mọi người khởi kiệu, theo ở phía sau.
9 Ngọc Hi ngồi ở mép giường, cúi mặt nhìn mảnh vải băng bó vết thương đã bị máu thấm ướt đẫm, cho nên nhíu mi, chậm rãi nâng lên tay phải mở mảnh vải ra.
10 Thuỷ Vô Ngân cước bộ chậm rai theo phía sau Thuỷ Vô Tình tiến vào lãnh cung, nhíu mày nhìn một mảnh rừng trúc vây quanh chặn lại ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lạnh lẽo và vắng lặng đã nhiều năm không thấy mặt trời, thật sự là có chút quỷ dị âm lãnh.
11
Ngồi ở vị trí trên cao là một nam tử trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, hắn đang chống má mặt vô biểu tình, vung bút ở trên giấy trắng viết xuống một chữ lại một chữ đen, viết xong, nam tử đem tín thư để vào một cái bao thư, đem thư tín gấp lại, trên miệng phong thư đóng lên văn ấn Thanh Long, cuối cùng đem bức thư tín để vào bên trong cái hộp
Tới trưa, ánh sáng mặt trời bên ngoài trướng chiếu vào làm cho nam tử bên trong trướng hơi híp mắt lại, sau đó, một tiếng phất cờ ngoài của trướng truyền vào.
12 Sau khi chiến kết thúc một tháng, khói lửa cũng tàn, biên quan lại lần nữa khôi phục yên bình, bởi vì kết quả cuối cùng là hai bên quân sĩ bị tiêu diệt, cho nên hai nước lại tạm thời hòa bình, mọi người lại tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, giống như không có ý định cùng đối phương đàm phán.