1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liễu Chanh cẩn thận nhìn thông tin cá nhân cơ bản trên trang web thêm một lần nữa, rốt cục ấn xác nhận.
2 Liễu Chanh về đến nhà, mới vào cửa, giọng điệu không vui của dì Mai đã cất lên: "Mẹ con lại phát bệnh, con lại xem đi -----" dì vừa dùng sức quét thủy tinh vỡ trên sàn, vụn lá trà cùng nước tràn xung quanh, vừa oán giận với Liễu Chanh: "Tình huống của bà ấy càng ngày càng không ổn, lúc phát điên dì cũng không ngăn được, Chanh Chanh, con có nghĩ tới hay không, khi nào đưa bà tới bệnh viện? Không phải dì không muốn quản, nhưng tình hình này thật sự không quản nổi.
3
Lục Tầm ngậm kẹo dẻo trong miệng, tiện thể dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Liễu Chanh, đầu ngón tay của cậu man mát, ngón tay tinh tế thon dài.
"Em cũng rất ngọt.
4
Hôm sau, khi Lục Tầm tỉnh lại, thấy Liễu Chanh nằm sấp trên gối đầu nhìn hắn, tóc rối xõa tung trên vỏ gối như tuyết, hắc bạch phân minh.
Ý thức Lục Tầm còn chưa tỉnh táo, nhưng bản năng của hắn mách bảo ánh mắt của cậu nhóc có chút quái lạ, dưới sự thanh đạm tựa hồ che dấu mờ mịt cùng oán hận.
5
Không lâu sau, Lục Tầm phải đi công tác mười mấy ngày, hắn không ngờ rằng chuyến đi bình thường này lại trở nên dày vò như vậy.
Tiểu tình nhân hắn mới quen không lâu, sẽ lấy đủ các loại dáng vẻ đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.
6 Lục Tầm không mảy may hay biết, bây giờ trong mắt hắn Liễu Chanh cái gì cũng tốt. Khoảng thời gian này không gặp, hắn hận không thể lập tức bắt lấy tiểu nhân nhi này lột vỏ, ăn từng miếng từng miếng luôn rồi.
7 Liễu Chanh nhìn chằm chằm Wechat của Lục Tầm một lúc lâu, đột nhiên trong lòng phiền đến hoảng hốt, cậu cũng không biết mình bị làm sao, thần xui quỷ khiến kéo ngón tay Lục Tầm đặt trên nút mở khóa.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy Lục Tầm đi vào, Tiểu Vũ lập tức thả Liễu Chanh, vung vẩy chạy ra đón Lục Tầm.
9 Không giống trước đây, nụ hôn này Liễu Chanh nhiệt tình chủ động, cậu trúc trắc đưa lưỡi thăm dò trong khoang miệng Lục Tầm, liếm cằm cùng hàm răng hắn, càng ngày càng tiến vào sâu và kịch liệt hơn.
10
Lúc nhận được tin nhắn, Lục Tầm đang giữa cuộc họp.
Hắn nhìn lướt mấy chữ kia, đặt điện thoại lên mặt bàn, mặt không đổi sắc tiếp tục nghe cấp dưới thuyết minh ppt (powerpoint).
11
Liễu Chanh từ khu giảng đường ra ngoài, cúi đầu, mày nhíu lại, không biết nghĩ gì.
Lục Tầm thấy cậu, đi tới gần. Liễu Chanh suýt đụng vào hắn, đột nhiên nhấc đầu: ".
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm ấy, Liễu Chanh chủ động dị thường, lập tức từ cậu nhóc thanh lãnh cấm dục biến thành mèo hoang nhỏ mị hoặc hung mãnh, vươn móng vuốt mảnh nhưng sắc bén, hận không thể xé Lục Tầm ra ăn sạch.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Đình là người được Lục lão gia tử khi còn sống một tay bồi dưỡng, trung thành tuyệt đối với Lục thị, y và Lục Tầm vừa là cấp trên cấp dưới, vừa là bạn bè thân thiết.
14 Liễu Chanh thất thần nhìn chằm chằm hành lang club gấp khúc sâu thăm thẳm, mãi tới khi một người phục vụ tới gần hỏi cậu có yêu cầu gì không, cậu mới ngơ ngẩn hoàn hồn, nói xin lỗi, xoay người đi ra ngoài.
15 Liễu Chanh cởi áo khoác, tùy tiện che miệng mũi, đâm thẳng vào trong nhà khói đặc cuồn cuộn. Lửa bắt đầu hẳn là từ trong phòng ngủ của mẹ, bấy giờ lửa lớn hừng hực cơ hồ nuốt chửng căn phòng ngủ nho nhỏ, lửa phảng phất như mãnh thú có sinh mệnh, há mồm to như bồn máu đẩy cánh cửa gỗ bị thiêu rụi lao ra như điên.
16
Không phải lỗi của em.
Năm chữ này đã tới trễ tám năm, nó giống như một câu ma chú, rạch ra một khe hở trong đáy lòng lạnh lẽo cứng rắn của Liễu Chanh, tiếp đó trời rung đất lở, băng nguyên hòa tan, mầm non cành mới từ dưới đất chui lên.
17 Năm ngoái, Lục Tầm bận rộn chân không chạm đất, lúc công ty họp thường niên hắn còn đang đi công tác bên ngoài, qua năm mới, trong lòng đám cấp dưới còn rất bi ai, sếp Lục năm nào tham gia họp hàng năm, đều sẽ có mấy bao lì xì vạn đồng, đôi khi uống say, không chịu nổi bọn họ ồn ào, năm vạn mười vạn cũng có thể vung tay.