1 Di động vang lên hai tiếng pi pi.
Từ Tắc Thừa dừng xe lại ven đường rồi mở di động ra, là một tin nhắn quảng cáo bất động sản:
Muốn có một ngôi nhà ấm áp, hãy chọn Lục Ý Tân Uyển.
2 Cơn đau lúc viên đạn xuyên qua tim cứ dai dẳng mãi trong cơ thể, khiến hắn run bần bật.
“Ha!”
Hắn thở hộc một tiếng rồi choàng dậy.
Khung cảnh lạ lẫm trước mắt gây cho hắn một loại ảo giác như vừa bước từ cơn ác mộng này sang một cơn ác mộng khác.
3 Hắn vào nghề bao lâu thì bị cảnh sát nhòm ngó bấy lâu. Phối hợp điều tra, khai báo sự việc, trong hơn mười năm, hắn vào ra chốn này nhiều lần, nhưng lần nào cũng nghênh ngang đi vào nghênh ngang trở ra.
4 Lúc Thường Trấn Viễn xuống xe, đồng tử hơi co lại vì từng gương mặt quen thuộc đó, nhưng hắn nhanh chóng bình thường trở lại, tiện tay sập cửa vào, bày ra vẻ hờ hững đi lướt qua họ.
5 Lưu Triệu nói, “Có ai khác đã tới hiện trường không? Bảo vệ của cao ốc đâu? Có người nào khác mục kích không?”
Cá nhỏ nói, “Tình huống thế này thì khẳng định là đội phòng cháy chữa cháy tới trước tiên, có điều thế lửa không lớn nên không cháy to.
6 Câu trả lời từ tổng đài giống như trong dự liệu.
Tám giờ mười bốn phút sáng, đích thật là có một cuộc gọi tới, là số di động. Chủ sở hữu số di động không đăng ký, manh mối này coi như là đứt đoạn.
7 Bị Lưu Triệu giữ lại một lúc như vậy, lúc trở ra, đám Cá nhỏ đã đi cả rồi, Thường Trấn Viễn đút hai tay vào túi quần đi ra ngoài. Dù làm một Thường Trấn Viễn của ban ngày, nhưng một người trơ trọi đi trong cục cảnh sát tối như mực vẫn khiến hắn bứt rứt cả người, ngay đến việc hít thở cũng cảm thấy đè nén.
8 Rốt cuộc đã mệt mỏi một ngày, Thường Trấn Viễn nhắm mắt ở trong nhà vệ sinh xối nước lạnh, run cầm cập lên giường, nhắm mắt tưởng tượng bản thân vẫn đang ở nhà cũ, phía dưới vẫn là cái giường gọn gàng sạch sẽ mềm mại thoải mái rộng rãi kia.
9 Thuộc hạ của Trang Tranh đều bị đưa về cục để hỏi cung. Do số lượng nhiều nên Lưu Triệu phải huy động tất cả mọi người, còn phải chia làm mấy đợt nữa.
10 Thường Trấn Viễn mấp máy môi, cuối cùng không có phun mấy lời ác độc ra. Hắn đứng lên nói, “Tiếp theo là ai?”
“Tên là Lương Ức,” Lăng Bác Kim ngừng một chút rồi nói, “Sư phụ có biết không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đừng gọi tôi là sư phụ, gọi tôi là… A Tiêu.
11 Cá nhỏ nói, “Nói thế thì tám chín phần mười là Hầu Nguyên Côn rồi. ”
Gậy trúc nói, “Mượn đao giết người, lần này Hầu Nguyên Côn hiểm thật. ”
Lưu Triệu nói, “Tôi không quan tâm bọn chúng hiểm thật hay hiểm giả, chúng ta cứ bắt phạm nhân về quy án là được rồi.
12 Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, suy nghĩ xẹt lên trong đầu Thường Trấn Viễn không phải là tránh xe ra thế nào, cũng không phải đối phương cố ý hay vô tình, mà là mượn cơ hội này khử Lăng Bác Kim một cách hợp tình hợp lẽ.
13 Mất một lúc lâu mới có kết quả kiểm tra, tất cả đều bình thường. Nói theo lời bác sĩ thì đầu Lăng Băng Kim mẻ một miếng, vá lại là xong.
Thường Trấn Viễn không khỏi cảm khái sức sống ngoan cường của Lăng Bác Kim, rõ ràng là khâu mấy mũi mà cứ như không, nếu Lưu Triệu không gọi điện tới ra lệnh cho cậu nằm trên giường bệnh mấy hôm, phải đợi tiêu chỉ rồi tính sau thì chỉ sợ cậu đã lập tức hừng hực chuẩn bị về làm việc tiếp rồi.
14 Thường Trấn Viễn dúi quả quýt đã bóc xong vào tay Lăng Bác Kim, định ra ngoài thông khí, nhưng đi tới cửa lại lộn về cầm phích nước trên tủ đầu giường đi.
15 Đèn còn sáng trong khu dân cư thưa thớt dần.
Mấy năm gần đây dân nơi này nối đuôi nhau chuyển ra ngoài không ít, chỉ có khách thuê là ngày càng nhiều, chi phí dịch vụ thường xuyên nộp một tháng chây một tháng, dần dà, việc quản lý khu ngày càng tệ, liên tục có trộm cắp viếng nhà.
16 Xe bám theo tới hộp đêm Danh Lưu, Chu Tiến không có trở ra nữa.
Đầu to hút thuốc mất kiên nhẫn.
Thường Trấn Viễn sợ hút gián tiếp, ước chừng Chu Tiến chưa ra ngay đâu, dứt khoát xuống xe đi dạo xung quanh, gặp tiệm báo thì tiện đó mua hai tờ báo địa phương tìm tin tức nhà ở.
17 Về tới cục cảnh sát, ánh mắt Gậy trúc nhìn hắn mang theo chút phức tạp lạ lẫm.
Lưu Triệu thì vẫn trước sau như một, cười ha ha trêu ghẹo, “Cũng chỉ có A Tiêu quan hệ rộng, đến thư ký của phó thị trưởng mà cũng ngoắc được tới đây rồi.
18 Ra khỏi tiệm nét, Thường Trấn Viễn mua một hộp cơm ở tiệm ăn nhanh ăn xong rồi về nhà. Như Lưu Triệu nói, mấy ngày nay hắn vẫn luôn thay ca lúc mười hai giờ đêm, chín mười giờ còn phải tới cục cảnh sát, mỗi ngày tầm ba bốn giờ mới được về nhà, thời gian còn lại chỉ có thể dùng hết cho việc ngủ.
19 Trong xe lót mấy lớp bìa cứng, phía trên có một cái túi bạt, mùi thối rõ ràng là truyền từ trong túi bạt ra.
Lưu Triệu lấy găng tay ra khỏi túi, nhẹ nhàng kéo mở khóa túi bạt.
20 Đầu to tới trung tâm bảo hiểm xã hội xin tờ danh sách trở về, cười hề hề với Gậy trúc, “Chẳng ngờ hộp đêm Danh Lưu lại còn mua bảo hiểm xã hội cho tiếp viên cơ đấy, đúng là tuân thủ pháp luật ghê!”
Cá nhỏ xen vào nói, “Còn phải nói à.