61 Thành Vân Mạt vừa bước vào tiệm trà Lão Từ liền trông thấy bóng lưng cô độc ngồi bên cửa sổ nọ. Tóc dài chấm vai, áo sơ mi trắng rộng lùng bùng, ánh trời chiều rọi lên bờ vai, lắc rắc đốm sáng.
62 Hằng ngày tan tầm, Lăng Bác Kim sẽ tới tiệm trà Lão Từ ngồi một lúc, uống một ấm trà, có lúc đọc sách, có lúc nhoài lên bàn viết vu vơ, cũng có lúc chẳng làm gì cả, chỉ ngẩn ngơ nhìn người đi đường bên ngoài cửa sổ.
63 Không được?
Sao lại không được?
Đây rõ ràng chính là mục đích ngay từ đầu của họ, mượn quan hệ của Thành Vân Mạt để Lăng Bác Kim tiếp cận Triệu Thác Đường, hy vọng ở ngay trước mắt, được quá đi ấy chứ.
64 Cuộc nói chuyện giữa Triệu Thác Đường và Lăng Bác Kim bị Lưu Triệu và một nhóm cảnh sát tách từng chữ một ra phân tích.
Triệu Thác Đường có ý gì?
Có phải gã thật sự định hợp tác với người biết chuyện Z không?
Lưu Triệu nghĩ liên tùng tục ba buổi tối, quầng thâm mắt sắp chảy tới khóe miệng rồi mới nói như đinh đóng cột, “Phải đấy, tôi thấy là phải đấy.
65 Lúc Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim xuống ở cổng Hạnh Phúc Điền Viên, Đầu to và mấy cảnh sát đang chia nhau ghi cung bảo vệ, thấy bọn hắn thì lập tức đi sang.
66 “Đây là một chuyện. ” Lưu Triệu day trán nói, “Một chuyện khác là về Triệu Thác Đường. Lão Hổ nói anh ta nghe phong thanh rằng hai ngày nữa Triệu Thác Đường sẽ nhận một lô hàng.
67 Quan tâm và không quan tâm
Thường Trấn Viễn trở lại cục cảnh sát, tranh thủ ăn xong cơm trưa trước khi nhà ăn đóng cửa rồi về văn phòng.
Văn phòng chỉ có mỗi mình Cá nhỏ.
68 “Ông chắc cách này có ích chứ?” Gửi tin nhắn xong, Lăng Bác Kim lập tức gọi cho Vương Thụy.
Vương Thụy nói, “Người có tuổi thích kiểu vậy lắm. ”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ tôi đã đến ba mươi đâu.
69 Lăng Bác Kim đoán âm lượng của chủ xe sẽ để Thường Trấn Viễn nghe thấy, nhưng không ngờ hắn lại hỏi huỵch toẹt ra như vậy, cười làm lành, “Anh Triệu ảnh nói giỡn, sư phụ đừng để bụng.
70 Người của cục cảnh sát địa phương vốn định đưa Thường Trấn Viễn tới bệnh viện gần đó truyền nước biển, nhưng Thường Trấn Viễn kiên quyết tự chối, miệng khăng khăng bảo việc công làm trọng, không thể vì việc riêng của hắn mà làm trễ nải chuyện chính, những cảnh sát ở cục cảnh sát địa phương nghe vậy ai nấy đều cảm động.
71 Nếu như lý trí phát huy tác dụng, hắn sẽ bảo mình tránh xa cậu.
Hắn dừng chân lại.
Nếu như đây đúng là lời cảnh cáo của ông trời, e rằng nó tới hơi muộn rồi.
72 Đầu to nói, “Rốt cuộc là Triệu Thác Đường nghĩ gì trong bụng vậy nữa?”
Lưu Triệu nói, “Giả sử Triệu Thác Đường nghi ngờ Hòa thượng là nằm vùng, như vậy nhất định gã sẽ tạo cơ hội khiến Hòa thượng tự cho là có thể tiếp xúc với bí mật phạm tội của gã, lộ ra sơ hở.
73 “Không ạ. ” Lăng Bác Kim phủ định gần như không hề do dự, “Em muốn làm cảnh sát, giống như bố em vậy. Mẹ em cũng mong thế. ”
Thường Trấn Viễn thả lỏng ngón tay đang cầm điều khiển từ xa, chậm rãi chuyển tư thế.
74 Thứ Hai đi làm, văn phòng tràn ngập không khí căng thẳng.
Thứ Năm này chính là ngày Triệu Thác Đường bảo Lăng Bác Kim dành thời gian ra. Tuy bảo trước đó bọn họ phân tích tới lui đều cảm thấy khả năng Triệu Thác Đường chơi bài ngửa không lớn, nhưng đây dù sao cũng chỉ là phân tích một phía của bọn họ, cụ thể ra sao vẫn chưa rõ ràng.
75 Phương án được thực thi đâu ra đấy.
Thường Trấn Viễn, Đầu to mỗi người một nhóm, Vương Thụy và Cá nhỏ hai người một nhóm, chia thành ba nhóm mai phục trong phạm vi của nhà máy sợi.
76 Lăng Bác Kim làm theo chỉ thị truyền đạt qua di động, chậm rãi dừng xe ở ven đường.
Có một xe taxi đỗ ở phía trước, một người đàn ông mặc áo thun màu đen đi xuống, đội mũ lưỡi trai, cảnh giác nhìn xung quanh xong mới đi tới gõ cửa sổ xe cậu, “Lăng Bác Kim phải không?”
Lăng Bác Kim gật đầu.
77 Lăng Bác Kim quấn áo tắm ngồi ghế sau xe.
Trái phải đều là đám vạm vỡ to con, ngồi không thôi đã cảm nhận được đường cơ bắp gồ lên của bọn chúng rồi.
78 Lăng Bác Kim ôm đùi, đau tới nỗi mồ hôi lạnh túa ròng ròng.
Máu không ngừng chảy từ đùi xuống, rướm lên bãi cỏ dưới người.
Tất cả xúc giác trên người dường như tập trung cả trên đùi, suy nghĩ hoàn toàn đình trệ, thậm chí có một tích tắc, trong đầu cậu hiện lên suy nghĩ chết là có thể thoát khỏi thứ đau đớn này.
79 Kim giây trong lúc đợi chờ giống như tiếng vọng, không ngừng vang lên trong đầu Thường Trấn Viễn.
Hành lang bệnh viện hẹp dài trông thật trống trải trong sự tĩnh lặng.
80 Thường Trấn Viễn ngồi ở ghế lái phụ, trong tay cầm điếu thuốc, trong đầu suy nghĩ lời nói mới nãy của Lưu Triệu. Hắn không hề nói thật, một súng bắn trúng Triệu Thác Đường, hắn có thể khẳng định là ngắm ngay vùng tim.