1 “Tích Triều, Tích Triều, tỉnh tỉnh, ngồi dậy nào!”
Thích Thiếu Thương làm xong điểm tâm, đi vào phòng ngủ, nhẹ giọng thúc giục người nào đó.
Nhưng mà cái người trên giường đang cùng đống chăn bọc thành một đoàn kia, mí mắt cũng không nâng một chút, buồn bực nói: “Đừng làm phiền em!”
Thích Thiếu Thương nhìn mái tóc quăn lộ ra bên ngoài, bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc Cố Tích Triều, nên nhanh chóng bổ nhào lên trên người cậu, gắt gao ôm ôm đè đè.
2 Khi hai người thu thập xong, chuẩn bị xuất môn thì cũng đã sớm qua thời gian dự định ban đầu, cho nên bữa sáng và bữa trưa đành gộp vào giải quyết một lượt.
3 Màn đêm buông xuống, gió nhè nhẹ thổi, chỉ có tiếng những con côn trùng kêu khe khẽ truyền đến rõ ràng bên tai, rồi dần dần hòa vào cùng những ấm áp trong không khí.
4 Bởi vì ngày đó, người nào đó quá mức cố gắng, khiến cho Cố Tích Triều không chỉ triệt để vô duyên với tiền thưởng chuyên cần, mà còn bỏ lỡ cả một hội nghị trọng yếu.
5 “Tích Triều, đến ăn bánh chưng!”
Thích Thiếu Thương bị kích động, còn chưa vào đến nhà đã lớn tiếng gọi.
Hôm nay là tết Đoan Ngọ, vốn định cùng Tích Triều ra ngoài ăn, nhưng cậu lại nói bên ngoài không tốt bằng trong nhà, chính mình cũng không kiên trì nữa, dù sao cũng không phải ngày gì đặc biệt, chỉ cần cùng cậu một chỗ là tốt rồi, không sao cả, khà khà, ai bảo ta là lão công biết săn sóc đâu.