101 Phòng vệ sinh đủ thứ mùi, có thơm có thối, có thuốc có rượu.
Thường Trấn Viễn ở ngoài châm điếu thuốc, ngậm trong miệng.
Lưu Triệu và Gậy trúc một người đứng cạnh la-va-bô, một người vịn Vương Thụy ghé vào bồn cầu nôn.
102 Từ Tắc Thừa, Từ Tắc Thừa…
Cái tên này con người này vẫn tồn tại sao!
Hắn những tưởng cái chết của Triệu Thác Đường đã có thể khiến hắn buông bỏ Trang Tranh, buông bỏ ký ức đớn đau đời trước.
103 Vừa bước vào hành lang, chưa tới văn phòng đã nghe thấy tiếng gầm gừ dời non lật bể của Đồng Chấn Hổ.
Thường Trấn Viễn đẩy cửa vào, Đồng Chấn Hổ đang vung vẩy tờ báo bị cuộn tròn lại gầm thét với Lưu Triệu, “Đây là đang đánh vào mặt tôi! Đánh vào mặt tôi! Đầu to không thuộc tổ tôi thì cũng là anh em của tôi! Hầu Nguyên Côn làm trò này chẳng khác gì cho tôi cái bạt tai! Lưu Triệu, hôm nay mấy người anh ở cả đây, Đồng Chấn Hổ tôi thề với các anh, tôi nhất định sẽ bắt lão về quy án!”
“Hay! Lão Hổ quả là lão Hổ! Nói hay lắm!” Cá nhỏ vỗ tay.
104 Vụ án Hầu Nguyên Côn đã chuyển cho đội phòng chống ma túy. Tuy chưa có lời giải cho vụ án giết người phóng hỏa ở biệt thự của Triệu Thác Đường và bí ẩn mất tích của đàn em gã, nhưng các vụ án không phải lúc nào cũng tuân thủ trật tự xếp hàng tuần tự từng vụ một, giống như vụ án chặt xác này, thi thể được tìm thấy mấy hôm trước.
105 Ánh mắt Lăng Bác Kim thoắt cái sáng bừng, tựa như bảy tám bông hoa bung nở trong mắt. “Quê em ở thành phố M, cả đi cả về bét nhất cũng hai ba ngày, chi bằng đợi lần nghỉ dài tiếp theo hẵng đi nhé? Cơ mà mai anh hai em tới, anh muốn gặp ảnh không?”
Thường Trấn Viễn chậm rãi cắt bít-tết, “Anh cậu tới làm gì?”
“Bảo là bắt mấy tên tội phạm bỏ trốn.
106 Lịch sử trò chuyện bị giở ra, quả nhiên có Khổ Vì Tình, sáu mươi mấy trang, nhiều lần là vào rạng sáng.
Cá nhỏ vừa đọc vừa tán thán, “Tưởng Hiểu đúng là tình thánh.
107 Thường Trấn Viễn quen thuộc cho xe vào hầm gửi xe duy nhất trên đường Viễn Hải, sau đó cùng Lăng Bác Kim ra khỏi tầng hầm. Gió đêm ấm áp phả lên mặt, phe phẩy khẽ khàng như tơ bông, thoải mái nói chẳng thành lời.
108 Thường Trấn Viễn nói, “Rất rõ ràng, ăn đòn rồi. ”
Lăng Bác Kim vừa gọi điện gọi xe cấp cứu vừa kiểm tra vết thương của Từ Túc Thành.
Từ Túc Thành nheo mắt, “Người đâu rồi?’
“Thanh niên kia á?” Lăng Bác Kim lộ ra chút rầu rĩ, “Chạy rồi.
109 Sáng Lăng Bác Kim xin nghỉ nửa buổi để đi thăm Từ Túc Thành, tuy anh ta bị thương không nghiêm trọng, nhưng nằm một mình trong bệnh viện chẳng dễ chịu gì, điều này cậu từng nếm trải rồi.
110 Đang vào giờ đi làm tan tầm cao điểm, Thường Trấn Viễn nhích xe từ trung tâm thành phố tới thành Bắc.
Lăng Bác Kim nói, “Lát chẳng cần biết sư phụ mời ăn gì em cũng sẽ cảm thấy rất ngon.
111 “Nhưng sao chị ta biết được?” Lăng Bác Kim hỏi.
Vấn đề này bọn họ nghĩ suốt quãng đường tới cục cảnh sát. Trừ những người có mặt ở hiện trường ra thì chỉ còn người ở cục cảnh sát biết Thường Trấn Viễn bắn Triệu Thác Đường.
112 Tin Thành Vân Mạt tự sát lập tức đánh thức Lưu Triệu thức suốt đêm giờ đang lơ mơ. Ông ta tức tốc dẫn người tới, tiến hành khám nghiệm hiện trường. Di thư được mở ra trước mặt mọi người, Thường Trấn Viễn đứng bên Gậy trúc, vừa đọc thư vừa nghe anh ta đọc rành rọt từng chữ:
“Tôi không rõ Cố Hải Phát có thành công hay không, sáng nay lúc chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng, tự dưng tôi hy vọng anh ta hèn nhát lựa chọn tránh né, đừng ra tay.
113 La Trường Căn thoạt đầu ngẩn ra, tức thì gật đầu nói, “Tôi thấy được, đó cũng là chuyện sớm muộn thôi. ”
“Sao lại nói thế?” Lăng Bác Kim cầm bút lên.
114 “Óe!” Những người khác nhảy ra.
Thường Trấn Viễn đứng xa nhất, một chân đứng trên bậu cửa, một chân đứng bên ngoài, chỉ huy từ xa, “Bỏ vào túi đã!”
Đồng sự nói, “La Trường Căn đi vệ sinh mà còn dùng di động à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh đi vệ sinh dùng di động mà có thể cho được xuống dưới mông à? Anh đang thẩm du cho di động sao?”
“Phụt!” Những người khác quay đầu cười khúc khích.
115 La Trường Căn vuốt mặt, lộ vẻ áy náy, “Chồng của mấy cô ấy mất tăm hơi, bèn tới hỏi vợ tôi. Tôi nghe được thì nghĩ tới bọn họ đi theo anh Triệu lâu lắm rồi, đều có chút của nải, nên muốn… nên muốn kiếm một khoản.
116 Ngày hôm sau Thường Trấn Viễn dậy thật sớm, nướng bánh mì, pha trà sữa, bận túi bụi trong bếp. Tới lúc Lăng Bác Kim rời giường thì thấy bữa sáng thơm phưng phức đã được bày sẵn trên bàn.
117 Dư Siêu vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống. Y mau chóng lau đi, “Cô ta nói cô ta rất thích ăn quà vặt, mà ăn thế nào cũng không bị béo, tôi bèn mang một túi đặc sản quê nhà và quà vặt cho cô ta.
118 Tới khi đồ ăn được sắp hết lên bàn thì Từ Túc Thành mới đến.
Dù trước đó Lăng Bác Kim đã đánh tiếng trước với Thường Trấn Viễn rồi, nhưng trông thấy người này xuất hiện sờ sờ trước mặt mình vẫn khiến hắn thấy không thoải mái.
119 Thường Trấn Viễn nói, tay cũng chẳng rảnh rang. Mới rồi cởi đồ của mình thì ra chiều hết hơi, cởi đồ của Lăng Bác Kim thì rất là hăng hái.
Lăng Bác Kim thấy hắn nóng lòng cởi cúc áo ngủ của mình, mặt đỏ lên, da thịt nơi ***g ngực nổi lên những hạt nho nhỏ, hai tay xấu hổ không biết để đâu cho được, tới khi Thường Trấn Viễn lấy một tuýp gì đó ở dưới chăn ra mới hoàn hồn.
120 Tới cục cảnh sát đón người xong, bọn họ liền bước vào hành trình trở về.
Trải qua một đêm ổn định, trông Dư Siêu đã bình tĩnh hơn nhiều, suốt hành trình lặng lẽ ngồi trong xe, chỉ có lúc Lăng Bác Kim hỏi y có uống nước không mới dè dặt mở miệng.