1 Buổi sáng sớm của thứ ba, khi sân trường Lâm Viên vẫn chưa xuất hiện một bóng dáng học sinh nào, thì đã có một chiếc xe ô tô việt dã gầm thấp tiến vào sân trường, ngồi ở phía bên trong, chàng trai mang tên Lưu Đình Vĩ có một khuôn mặt tuấn lãng, đeo kính râm xoay tròn vô lăng,điều khiển chiếc xe chạy vào bãi đỗ dành cho khu vực của giáo viên!!
Sau khi để xe vào ngay ngắn, anh liền mở cửa sải đôi chân dài của mình bước ra, cả một người anh được khóa chặt trong bộ vest đen hàng hiệu, thân hình cao lớn, chắc khỏe làm bộ đồ càng tôn lên vẻ đẹp nam tính hơn!!
Đứng giữa sân trường rộng lớn, mang một chiếc cặp nhỏ, Đình Vĩ uống hết chút nước còn xót lại trong chai, sau đó nở nụ cười nhìn ba tòa nhà chính tạo thành hình vòng cung bao lấy sân trường, đoạn tự nói với mình
- Cao trung Lâm Viên!! Xin chào!!
Thật ra Lưu Đình Vĩ là giáo viên mới sắp dạy học tại ngôi trường này, bà nội Liễu Hoa của anh là hiệu trưởng nơi đây, hai tháng trước một giáo viên nữ dạy môn anh văn đã xin nghỉ việc một năm để ở nhà sinh con, đúng vào thời gian đó,cũng là lúc anh vừa mới từ Anh Quốc đi du học về, thế là liền bị bà nội túm lấy, nhờ vả thế chỗ của cô giáo kia.
2 Tiếng chuông vào lớp vừa reo lên, Lưu Đình Vĩ sau khi nghe những lời căn dặn cuả bà nội về công việc, liền bắt đầu chậm rãi đi đến lớp học đầu tiên, bắt đầu những ngày tháng làm thầy giáo của mình
Lâm Viên là một ngôi trường dành cho giới quý tộc, cho nên vật chất ở đây phải nói là cực kỳ tốt, những viên gạch lát nền cũng được lau chùi một cách sáng bóng, men theo dãy hành lang của từng lớp học, Lưu Đình Vĩ lại dừng chân ở lớp 11A2.
3 Lưu Đình Vĩ vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng như trước, đứng chắn trước mặt ba nữ sinh kia, đoạn cất giọng hỏi thăm
- Tôi có thể hỏi các em một chút chuyện có được không??
Được thầy giáo đẹp trai bắt chuyện, tam vị tiểu thư trong lòng không khỏi phấn khích, Tường Vân Nhi có lẽ là người lấy lại được bình tĩnh nhanh nhất, đôi môi nhỏ nhắn hình trái tim của cô khẽ cười mỉm, khuôn mặt ngây ngô nghiêng qua bên phải một chút, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt dễ thương vô cùng, cô đáp
- Được ạ!! Vừa hay đến giờ ăn trưa, chúng ta xuống căn tin vừa ăn vừa nói nhé thầy??
Lưu Đình Vĩ lắc đầu, vẫn là mặt liệt nói
- Không cần!! Thầy chỉ định hỏi một chút chuyện rồi đi ngay!! Có được không??
Vân Nhi tuy trong lòng hụt hẫng nhưng vẫn gật đầu đồng ý, âm giọng nam tính trầm thấp phát ra, anh không nói nhiều lời, mở miệng ra liền đánh trúng vào trọng tâm!!
- Cậu học sinh ban nãy có thân phận gì?? Tại sao lại không ở trường ăn cơm???
Ba cô gái nhìn nhau, An Ly Ly nhanh mồm nhanh miệng hỏi
- Người thấy đang nhắc đến là Bạch An Túc???
- Ừ!!!
Lúc này đầu óc giống như đã được khai sáng, cả ba nữ sinh trong mắt đều ánh lên tia thương cảm, Vân Nhi nhìn thẳng mặt của Lưu Đình Vĩ, giọng nói nhẹ nhàng kể về cậu
- Bạch An Túc là một người rất đáng thương!! Cậu ấy là học sinh nghèo được hiệu trưởng đặt cách cho học miễn phí, nhà cậu ấy thật sự khó khăn.
4 Tiếng chuông trường báo hiệu tan học vang lên, các học sinh nô nức kéo nhau ra về, hàng loạt những chiếc xe hơi hàng hiệu, vệ sĩ, người lái xe, cha mẹ, đều đứng trước cổng trường, chỉ để đón những tiểu thư, đại thiếu gia về nhà.
5 Bạch An Túc cùng mẹ sống ở một căn nhà nhỏ, từ cửa kính xe ô tô nhìn ra, có thể thấy được cổng nhà màu xanh lục nhưng đã bị rỉ sắt từ lâu, nhìn vào nơi cậu đang cư trú, Lưu Đình Vĩ có chút giật mình
Nhà của cậu rất nhỏ, màu sơn tường đã bị phai màu theo năm tháng, còn nổi nhiều mảnh ẩm mốc xanh đen trên tường, nhìn ở phía bên ngoài vẫn có thể thấy được nhiều vết nức tưởng, nếu muốn dùng cách gì để so sánh mức độ tồi tàn của nó thì hãy nói đó chẳng khác gì một căn nhà hoang đi.
6 Thể loại
Ngốc manh công x bình phàm thụ, sủng, ấm áp, HE, dễ thương, ngốc manh, thụ sủng công
Nhân vật chính
Triệu Thừa Vũ x Chu Tử Nha
Văn Án
Chu Tử Nha là một chàng trai vừa tròn hai mươi tư tuổi, từ dưới quê lên thành phố lên để kiếm sống, nhưng cách đây bốn tháng, nhà hàng nơi cậu làm đã phá sản, tiền lương còn chưa được nhận thì đành phải chấp nhận sự thật là mình đã thất nghiệp,không những thế vì nợ bốn tháng tiền phòng trọ mà bị bà chủ đạp ra khỏi nơi ở hiện tại
Trong lúc lang thang ngặm nhắm mỗi buồn thì vô tình thấy nhà họ Triệu dán bản thông báo tìm người ở, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần chăm sóc tốt và yêu thương cậu chủ nhỏ là được, tiền lương 2000 ngàn một tháng, bao ăn ở!!!
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà, Chu Tử Nha lặp tức gõ cửa nhà người ta để xin việc làm, ấy thế mà trúng tuyển thật, chỉ có điều là sau khi kí hợp đồng, cậu liền muốn khóc không ra nước mắt!!
Khoan!!! có gì đó sai sai!!
Cậu chủ nhỏ ở chỗ nào chứ?? rõ ràng đây là một nam nhân đẹp trai, cao lớn mà!! Riêng chỉ có cái đầu là chỉ bằng với đứa trẻ mười tuổi thôi!! hơ hơ hơ!! và hắn còn gọi cậu là vợ nữa chứ!!!!
Chu Tử Nha muốn hủy hợp đồng, nhưng mà nhìn giá tiền phải đền bù, đành phải ngậm đắng nuốt cay mà làm việc thôi TvT
---------*****----------
Triệu Thừa Vũ cười ngốc, chạy đến ôm cậu vào lòng nói
- Vợ hôm nay chúng ta đi chơi nhé!!!
Chu Tử Nha nghiến răng nghiến lợi gầm gừ đáp lại
- Im ngay!! ai vợ của anh hả??
Vợ lại nỗi giận rồi mắng mình, khiến một Triệu Thừa Vũ ngây thơ cảm thấy ủy khuất vô cùng, liền mếu máo khóc to
- U.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ vì một câu nói của Bạch An Túc, trực tiếp là Lưu Đình Vĩ cứng họng không thể nói gì nữa.
8
Bạch An Túc nhìn tất cả hàng động của Đình Vĩ mà giật mình, đoạn đi đến nắm tay áo anh khuyên ngăn
- Thầy Lưu, không cần phải như vậy đâu ạ!! Em và mẹ không sao cả!
Lưu Đình Vĩ lần đầu tiên gặp phải một nữ y tá vô sĩ như vậy, ả ta còn lại ăn hiếp Tiểu Túc trước mặt anh, bệnh nhân suy yếu mà nói những lời thối nát.
9
Sáng hôm sau, Bạch An Túc vẫn đến lớp như bình thường, khuôn mặt có phần tươi tỉnh hơn hẳn, bởi vì sao ư?? Câu trả lời rất đơn giản, suốt gần ba năm, thì hôm qua cậu mới lại có được cảm giác ngủ một giấc thật ngon đến như vậy
Khi tối, sau khi hai người thỏa thuận xong, chỉ một cuộc gọi thì chưa đầy ba mươi phút sau người của Lưu Đình Vĩ đã đến, cấp tốc di chuyển mẹ Phương về bệnh viện A, sắp xếp lại cho bà một căn phòng loại sang trọng, các bác sĩ, y tá bắt đầu chuẩn bị tất cả thuốc thang, cùng máy móc tốt nhất! Không những thế, anh còn chu đáo mà thuê hẳn một người đến chăm lo cho Yến Phương, mục đích cũng chỉ mong cậu có thể giảm bớt được nỗi lo phần nào!
Quả đúng như dự liệu, nhìn mẹ mình được các bác sĩ tận tình giúp đỡ, một người nuôi hộ túc trực ở bên, khiến cậu nghĩ rằng ba năm làm giúp việc cho Đình Vĩ cũng đáng! Nằm trên sofa ở phòng đặc biệt, cảm giác êm ái từ niệm lót bao bọc lấy thân thể cậu.
10 Thời gian tan học đã đến, từng đoàn học sinh kéo đuôi nhau đi ra về, Bạch An Túc cũng vậy, kể từ hôm cậu không cần phải ở lại sân trường nhặt ve chai nữa,mà là dắt xe đạp ra, một đường chạy thẳng về nhà thu dọn vali.
11
Hai người đến nơi thì trời cũng đã chập tối, Bạch An Túc vì đạp một quãng đường dài với tốc độ nhanh, cho nên bây giờ liền lấy hơi thở dốc, Lưu Đình Vĩ từ xe ô tô bước xuống, thấy cậu như một con cún nhỏ đứng cạnh chiếc xe đạp, chỉ hận bây giờ không thể xông đến gặm cắn nhóc con ấy thật thỏa thích
- Cái gì cũng phải từ từ.
12 Bạch An Túc nhìn căn phòng anh đã sắp xếp cho mình có chút hoảng hốt, nhìn tổng thể căn phòng này thì diện tích cũng bằng nhà của cậu mất rồi. Thật sự cậu không ngờ nha, Lưu Đình Vĩ quả đúng là cháu trai độc tôn của dòng họ Lưu, đến cái nhà chỉ có hai người ở thôi cũng đã gấp mấy lần nhà của cậu rồi.
13
Những món cơ bản này Bạch An Túc nấu rất nhanh, chưa đến một tiếng sau, các món ăn đã được bày ra dĩa. Lưu Đình Vĩ đứng ở một góc nãy giờ nên cũng không cần mời, anh vừa thấy các món xong liền nhanh nhẹn tiến đến bàn, không ngừng khen ngợi
- Tiểu Túc quả là khéo tay, tuy là món ăn đơn giản nhưng nhìn rất ngon miệng, xem ra anh đã chọn được một người v.
14
Vì đi bằng xe ô tô, cho nên chưa mất đến nửa giờ đồng hồ sau hai người đã đặt chân đến được bệnh viện. Ôm bình giữ nhiệt trong tay, Bạch An Túc nhu thuận chậm rãi tiến về phòng bệnh của mẹ
Ngay tại khoảnh khắc Lưu Đình Vĩ đi sau, cậu đi trước thì bỗng nhiên một chiếc băng ca đẩy người bị tai nạn khẩn cấp chạy về phòng cấp cứu với tốc độ rất nhanh
Mạng người quan trọng nhất, cho nên các bác sĩ cùng y tá từ phía sau chạy lên, miệng hét
- Tránh ra.
15
Yến Phương đã mở lời thì Lưu Đình Vĩ cũng không khách sáo, trực tiếp gật đầu lịch sự đáp
- Bác gái, người có chuyện gì? Cứ nói đi ạ
Nam thanh niên có một khuôn mặt tuấn tú, thái độ làm người cũng rất đúng mực khiến bà càng lấy thêm dũng cảm hơn, mặc dù thân thể không động đậy được.
16 Hai người ở lại phòng bệnh nói chuyện với bà Phương đến một lúc thật lâu, đến khi bệnh viện thông báo đã hết giờ thăm bệnh thì Bạch An Túc mới luyến tiếc ra về.
17
Một tháng qua đi, cuộc sống cử Bạch An Túc trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút, không còn phải khổ cực kiếm tiền chăm lo cho mẹ như lúc trước, khiến khuôn mặt cùng cơ thể của cậu bây giờ đã toát ra sức sống nhiều hơn
Nhưng sức khỏe của Yến Phương càng ngày càng suy yếu, mỗi khi từ bệnh viện trở về, Lưu Đình Vĩ đều biết cậu đã khóc ở trên đường.
18
Lưu Đình Vĩ sau khi về phòng mới chợt nhận ra mình vừa làm một hành động quá ngu ngốc vô cùng. Ngồi trên trước giường lớn, thế là có một đại nam nhân đang ngồi trên giường vò đầu bức tai suy nghĩ
- Tiểu Túc ngây thơ, tin tưởng mình như vậy.
19 Bạch An Túc thật sự học rất yếu. . . Bởi vì hầu như thời gian trước cậu chỉ tập trung vào việc làm sao kiếm thật nhiều tiền để có thể chăm sóc mẹ, cho nên thời gian học cũng không có.
20
Hai người đến bệnh viện cũng đã là mười một giờ trưa, mẹ của An Túc dạo này đã suy yếu đến trầm trọng. Lần trước khi rời khỏi bệnh viện, bác sĩ chịu trách nhiệm cho Yến Phương đã nói chuyện riêng với anh rằng, có lẽ qua một tuần nữa, bà ấy cũng sắp rời xa dương thế
Lưu Đình Vĩ là người ngoài, nghe đến cuộc đời của một con người sắp kết thúc còn cảm thấy xót xa, huống hồ gì Bạch An Túc là người ở trong cuộc, đến khi chuyện ấy xảy ra.