1 Chiều hôm trước bố bảo Huy, hai cha con nó sẽ đi thăm chú Hà. Như thường lệ, thằng Huy rất hăm hở khi nghe tin bố nói tin như thế.
Mỗi lần đến thãm chú Hà là một dịp để thằng huy được nghỉ học, được ăn những thứ trái cây bốn mùa trong khu vườn tươi xanh phì nhiêu mà chú Hà đã tận tình chăm sóc.
2 Hè năm ấy hoa phượng nở lốm đốm như thể đấy là một lần giận dỗi vu vơ không có lý do chính đáng. Những chiếc lá phượng nhỏ xúi, chen chúc bấu vúi vào nhau.
3 Hiên chẳng đá động gì đến chuyện mẹ nói hôm qua. Lúc ấy anh mãi nhớ đến người yêu của mình. Giờ nghĩ lại, kể ra cũng tội nghiệp cho chị Oanh thật đấy.
4 Hiên đi tìm Oanh. Ít nhất cậu ta hy vọng rằng Oanh sẽ điều đình nói hộ với mẹ giúp mình một tiếng. Hiên hẹn Oanh ra một cây cầu vắng. Đêm nhẹ như khăn voan.
5 Bà nằm chèo queo trên chiếc chõng tre kê sát ngoài cửa sổ. Ban đầu hiên tưởng là mẹ cố tình giả vờ bệnh để hòng địch vận với chủ tâm lung lạc Hiên. Mãi cho đến khi chị gái phải lên tiếng thì anh mới tin là mẹ mình bệnh thật.
6 Hóa ra trong cơn bối rối khi mẹ ốm nặng nên Hiên đã đánh lừa bà cụ. Chẳng biết có phải thật sự như thế không, chỉ biết nếu hiểu theo định nghĩa không giữ lời tức là đã nói dối.
7 Nhà có khóm tiêu chín bói, mẹ Hiên lấy cái mẹt rách rồi lần sờ ra gốc tiêu lẫy quả chín. Bà cụ bưc lắm, trong lòng ngốn ngang trăm mối tơ vò. Bụng Oanh thì càng ngày càng mẩy hơn.
8 Đó là người đàn bà bị phản bội, chồng chị đã chạy theo một cô nhân tình vừa có nhan sắc vừa có của. Chồng chị đã cùng với người phụ nữ ấy ra đi. Chị thu gom toàn bộ tư trang rồi hai người vượt biên ra nước ngoài.
9 Có những khúc quanh định mệnh quá gấp và đôi lúc người ta chỉ thật sự tỉnh cơn mê khi cái chén ngọc đã vỡ nát tan tành, trở thành những mảnh vụn ê chề.
10 Nhưng mà kể ra cũng khó nói lắm… Chính số phận đôi lúc vẫn không thể nào vượt qua được những yếu đuối của chính nó. Biết là xấu đấy nhưng chính số phận cũng không thể làm gì khác hơn được.
11 Bản đồng dao bằng lụa cất lên khi con trâu nái đang nhẫn nại gặm cỏ trên cánh đồng. Vài con chuồn chuồn ớt có cái đuôi đỏ như ớt chín đang đuổi nhau. Tuồng như là trong đám chuồn chuồn ấy có một con đực và một con cái đang độ động tình nên chủng bay lảng sang chỗ khác.
12 Ký ức đôi lúc cũng giống như một cơn mưa. Sau cơn giông tố, bầu trời sẽ thường sáng lại.
Mùa hè năm sau là một mùa hè rất đẹp.
Hoa dong nở đỏ cả một quãng đường dài và đám con trẻ con chế giễu thằng bé:
– Thằng bóng! Bóng! Bóng! Bóng! Hà bóng!
– Bóng! Bóng lại cái! Đồ thằng bóng!
– Đánh chết nó đi tụi bây ơi.
13 Hà ngồi xuống vệ cỏ, anh nhìn Hiên đang nằm ngửa trên một tảng đá. Trời chiều thơm mùi rạ mới. Mây trắng bồng bềnh trôi, tạo thành những hình thù kỳ quái, nhìn vào ai muốn bảo giống cái gì cũng được.
14 Cuối cùng thì đám cưới cũng được tổ chức, cô dâu là Hà Thị Oanh và chú rể là Bùi Văn Hiên. Công ai là người đứng ra làm mối thì chẳng ai biết ngoài mỗi một người là cô dâu.
15 Mùi hoa bưởi đầu mùa thơm lựng cả một góc sân. Tiếng bà phó Quản đang đảo đũa rang lạc trên bếp để giã muối vừng cho buổi hàng xôi sáng mai nổ nghe tanh tách.
16 Giá như hôm ấy Hiên không ra đồng dắt con trâu nái hộ bác Chanh về nhà thì Hà đã chết ngoài cánh đồng.
Sau khi ấn cổ Hà xuống bùn đen, đạp cho them mấy cái nữa mới hả cơn thù hận của mình,người đàn bà đùng đùng bỏ đi.
17 Mọi người ào ạt đổ xô đi trồng cây cà fê. Đấy là một phong trào mà người ta nghĩ sải tay của họ luồn vào ruột tượng của thần Tài thật ra không khó lắm.
18 Nắng hong như rang. Bà Nhụ đem ra ngoài một rổ lạc luộc. Giọng bà ân cần gọi:
– Hà, Hiên ơi nghỉ giải lao ra ăn lạc luộc!
Nghe tiếng bà Nhụ gọi, hai thằng bè đang tuổi thiếu niên dừng tay rồi vù lại chạy, vứt cả cuốc thuổng và dây đo ra đấy.
19 Bà Nhụ làm thịt con gà mái già đã không còn đẻ trứng được nữa. Chẳng phải là bà tiếc rẻ, đem ra chợ bán thì thừa tiền làm cơm nhưng hôm kia bà nghe Hiện bảo là thèm món gỏi gà bóp với rau răm.
20 Người ta bảo nhau sẽ làm cỗ cưới phiên phiến thôi. Dù sao thì Oanh cũng đã ăn cơm trước kẻng. Giai trên gái duới rồi chửa vạ ra. Thế mới có chuyện ông bà phó Quản cầm như cho không con gái.