41 đêm trở lạnh, phủ trùm lên tất cả. Hiên giật mình trở dậy trước. Nó thấy lạnh. Lúc ấy Hà vẫn chưa ngủ. Thằng bé vẫn còn đang mãi nghĩ về những lời ban nãy của thằng Hiên đã nói, đã thề thốt.
42 mẹ nó đang nhặt rau đay. Thằng Huy đang xé những con cua màu tím để làm cơm giúp mẹ. Hai mẹ con cùng ngồi dưới một gốc mít già, tỏa bóng mát che gần kín một khỏang sân sau.
43 đêm bất ưng thằng Huy thức dậy. Liếc qua đồng hồ đeo tay đã hơn hai giờ sáng mà bố nó vẫn chưa đi ngủ. Nó định ra ngoài đi tiểu trước rồi sẽ đi qua phòng chú Hà.
44 sau ngày cưới của Hiên, Hà trầm tính hẳn lại. Cô Mệ biết là con trai không có bạn để chơi chứ tuyệt nhiên không biết Hà đã mất người tình. Hà cũng nhận ra sự khác biệt của mình.
45 chẳng có gì là ghê gớm cả khi nghi thức mập hợp giữa người nam và người nữ bắt đầu đi vào quỹ đạo họat động thuận tiện tự do.
Có vẻ luống cuống và ngượng ngập khi buổi đầu tiên hai người ân ái.
46 đứa trẻ ra đời là niềm hạnh phúc dạt dào của đôi vợ chồng trẻ. Đấy là một bé trai bụ bẫm và kháu khỉnh. Cả nhà yêu chiều cưng nựng. Bà nội mỗi lần ẵm cháu đều khoe rằng:
– tiên sư bố mày, con cu y như con cu bố mày ngày xưa.
47 bờ cát ngày xưa là một bãi hoang nhưng bây giờ đã dựng lên một ngôi nhà gạch đang xây dở dang. Chủ nhà có lẽ vì cạn tiền ngang xương nên công trình buộc phải hõan lại.
48 khi cả nhà chỉ còn lại hai người, anh chồng hỏi chị vợ:
– Oanh này, thằng Huy nhà mình bây giờ lạ lắm! Anh không biết có phải tại nó đang tuổi dậy thì hay sao mà anh không thể nói chuyện với nó như ngày trước được nữa.
49 chẳng biết định mệnh có màu sắc như thế nào, chỉ biết âm thanh của nó nghe như tiếng sét đánh vào màng tai và vị nếm của nó cay nồng và mặn chát như nước mắt.
50 Oanh nhìn chồng:
– thì ra con và em đều được Hà cứu sống! Nhưng tại sao anh không nói gì hết? Tại sao anh giấu em? Tại sao em không có quyền tri ân người đã giúp gia đình ta.