1 Thôn Quý Châu mang lấy cho mình cái tiếng nghèo đã từ mấy đời nay.
Người dân trong thôn chủ yếu sống bằng nghề nông, ai khá giả lắm thì trong vườn nhà mới có vài con gà, con vịt.
2 Mặt trời đứng bóng, cuối cùng hai bác cháu cũng đã đến Trùng Khánh. Cái đau nhức ở lưng vì lần đầu tiên ngồi xe đi xa lập tức biến mất khi cậu mở to mắt nhìn xung quanh.
3 "Ở lại?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi lại lần nữa để chắc chắn mình không nghe nhầm
". . Dạ" cậu khẽ gật đầu
"Tại sao tôi phải để cậu ở trong nhà mình?"
Hắn bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực dáng vẻ khá mong chờ câu trả lời.
4 Mới đó mà 1 tháng đã trôi qua, tròn một tháng Vương Nguyên ngày ngày cặm cụi lau từng ngóc ngách trong căn biệt thự to lớn, tròn một tháng cho con người cao ngạo như Vương Tuấn Khải quen dần với chuyện trong nhà mình có một thằng con trai quê mùa ở đợ.
5 WARNING: YAOI
Bị ném lên giường một cách thô bạo, Vương Nguyên cố ngồi dậy nhích người lùi về phía bên kia tấm nệm. Cậu nhìn hắn đang hấp tấp cởi quần áo trên người mà chân tay nhũn ra, cậu phải chạy, chạy càng nhanh càng tốt.
6 Nhấn mạnh ga và siết chặt vô lăng, chiếc xe đen phóng bạt mạng trên con đường đông đúc vào giờ cao điểm sáng. Vương Tuấn Khải tức tối đập mạnh tay vào còi xe, chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc hét vào đuôi xe phía trước và liên tục lạng lách giữa lòng đường.
7 Mặt trời gần đứng bóng Vương Tuấn Khải mới rời khỏi giường, lâu lắm rồi hắn mới ngủ nhiều như vậy. Chắc có lẽ vì phải đối mặt với tình trạng thiếu ngủ và áp lực công việc trong suốt một thời gian dài.
8 "Còn không mau đóng cửa cho tôi đi làm, đồ rách việc"
Vương Nguyên ngừng rửa cốc và ấm pha cafe, cậu chùi vội tay vào quần đi nhanh lên nhà trên. Vương Tuấn Khải mặt mày cau có đứng ở phía cửa không ngừng quát tháo.
9 Chào tạm biệt Chí Hoành, Vương Nguyên cất đi nụ cười gượng, bao nhiêu lo âu trăn trở hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Đi vài bước cậu lại dừng lại cúi nhìn cái bụng hõm vào vì ốm đói của mình, tự nhủ buồn nôn chỉ là bệnh loét dạ dày hành hạ.
10 Đông đến, lạnh căm và rét buốt. Trong góc bếp của căn biệt thự xa hoa, có một chàng trai nhỏ nhắn đang cặm cụi bên những cuộn len nhiều màu sắc, chốc chốc lại dừng tay vỗ nhẹ lên bụng mình.
11 Căn nhà sau buổi sáng ồn ào lại chìm vào yên lặng, Vương Nguyên ôm cái chân đau tập tễnh đi lên cầu thang để dọn dẹp. Mấy đầu ngón chân bị Ngọc Hân hất trà nóng lúc sáng vào giờ rát đỏ và phồng rộp.
12 Có lẽ đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải im lặng đứng trước cậu như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vật dưới chân mình. Từ kiểu dáng, màu sắc tới giấy tờ bên trong đúng là ví của hắn.
13 "Bác sĩ! bác sĩ đâu !!!!"
Vương Tuấn Khải bế cậu vội vã xộc vào bệnh viện, miệng không ngừng hô to. Các bác sĩ trực ban nghe thấy liền vội vã kéo một băng ca để cậu nằm lên, nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu.
14 Không khí trong phòng càng ngày càng căng cứng, vị bác sĩ lúc nãy thấy biểu hiện của hắn ở hành lang đã đoán trước một phần nào nhưng tình hình hiện tại vẫn gây cho ông sự bất bình không hề nhẹ.