1
Niên thượng – thẳng nam thụ – thầm mến văn.
Chương 1:
Từ siêu thị đi ra, Hàn Dật quen cửa quen nẻo tìm thấy Lục Ích Gia trong phố ăn vặt gần khu dân cư.
2 Ngày hôm sau, sáu giờ mười Lục Ích Gia liền rời giường, tắm rửa đánh răng rửa mặt, tìm khăn mặt mất ba phút, trước khi nổi cáu mới chợt nhớ ra nó đặt trong quầy tiêu độc.
3 Gần năm giờ chiều thứ 6 trời bắt đầu đổ mưa, trong văn phòng chỉ còn dư lại ba người học lên tiến sĩ cùng một cô bé ôn thi thạc sĩ, công việc trong tay còn lại không bao nhiêu, Tề Hân Dư đưa ra chủ ý đi ăn món nướng.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 5
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy Lục Ích Gia đầy mặt là bộ dạng bị sét đánh trúng, Hàn Huỳnh lên giường, nói: “Tiểu Lục ca, anh không phải bị sốt đến phát ngốc rồi chứ?”
Lục Ích Gia run lẩy bẩy hỏi: “Anh khóc, còn gọi tên sư huynh?”
“Sư huynh?” Hàn Huỳnh lẩm bẩm, “Đây là cái gì tình thú?”
Lục Ích Gia nói: “Cái gì gọi là cái gì tình thú?”
Hàn Huỳnh nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, Lục Ích Gia ngủ trên giường Hàn Dật, đã cảm thấy không dễ chịu gì, cậu vươn mình xuống giường, tự lấy nhiệt kế kẹp thử, 37,1 độ, không có sốt, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, cậu nhắn tin báo cho Tề Hân Dư lẫn Hàn Dật xong, lập tức cúi xuống, lột tấm drap giường ra.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 7
7 Lục Ích Gia học nghiệp tiến sĩ tiến hành khá thuận lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ luận án tốt nghiệp, mang tâm trạng vì làm rạng danh phòng thực nghiệm một lần cuối, đầu tháng sáu cậu tới dược phẩm Trình Lâm, bắt đầu tham gia một hạng mục không có bất kì liên hệ nào với nghiên cứu của mình.
8 Học kì đầu năm thứ nhất, ở lượt đấu cuối cùng của giải tennis giữa các trường đại học, Lục Ích Gia – đại diện cho trường tham dự lại bị ngã trẹo chân, vận động viên thay thế vốn được nghỉ lại bất ngờ xuất hiện, khiến cho sự việc này bịt kín một tầng chế giễu, mặc dù cậu yêu cầu giữ kín việc này đồng thời kiên trì đánh xong trận đấu, thế nhưng quán quân ba năm liền nay lại chỉ được huy chương đồng đầy tiếc nuối.
9 Cậu đi làm, tan tầm, trước khi ngủ đều nhắn tin cho Hàn Dật, hỏi y rằng mọi chuyện có thuận lợi hay không, nửa đêm tỉnh lại đi vệ sinh, trong điện thoại chẳng hề có tin nhắn mới chưa đọc nào cả.
10
Trước khi trở lại Bắc Kinh, Hàn Dật liên hệ người nhà, mẹ cùng em gái đều ra sân bay chờ sẵn, thuận tiện đưa Lục Ích Gia tới Trình Lâm luôn.
Buổi tối hai ngày sau, Hàn Huỳnh gọi điện thoại cho cậu nói mời cậu qua nhà ăn cơm, mẹ Hàn muốn cảm ơn cậu vì đã chăm sóc cho Hàn Dật.
11
Lục Ích Gia đau đến choáng váng, duy trì nụ hôn trong thời gian dài khiến cậu cảm giác muốn nghẹt thở, may là Hàn Dật kịp thời dừng lại đúng lúc.
Sau đó Hàn Dật chôn mặt vào hõm vai Lục Ích Gia, một tư thế cực kì ỷ lại, cậu không rõ là hàng mi ươn ướt hay mái tóc ngắn ngủn kia chạm vào cổ mình, hô hấp nóng rực cơ hồ khiến Lục Ích Gia cũng say theo.
12
Trong chăn, hai nam nhân vừa mới nói hết lòng mình vai sát vai, đôi chân giao triền, Hàn Dật ghé mặt lại rất gần, ánh mắt nóng rực, lời nói ra cũng nóng kinh người: “Có thể hôn một chút sao?”
Lục Ích Gia vừa mới ừ một tiếng, y đã vội vã lao tới, một tay luồn sau gáy Lục Ích Gia, đem hai đôi môi tương hợp một chỗ.
13 Lục Ích Gia ở nhà gần một tháng, cũng không hẳn chơi không, mấy công ty trước kia từng có liên hệ thỉnh thoảng sẽ tìm cậu làm giúp cái phân tích, ngoại trừ mấy cái đó quả thật không có làm gì hết nữa.
14 Ánh mắt Hàn Dật nhìn cậu trở nên hung ác, Lục Ích Gia run lên, ý đồ trườn về sau, mà tránh không kịp, bị Hàn Dật đè vai cố định tại chỗ, cởi bao vứt đi xong liền trực tiếp ‘thân trần’ ra trận, eo cẩu dồn dập đẩy đưa, lại kéo tay cậu ấn xuống bụng dưới.
15
Nhà họ Hàn phân công công việc rất rõ ràng, cha Hàn phụ trách làm cơm, còn việc chọn mua rau dưa nguyên liệu thuộc về mẹ Hàn.
Mỗi lần bà đi chợ đều sẽ kêu Lục Ích Gia đi theo, hai người mỗi người một chiếc giỏ, đi từ bên đông chợ qua bên tây khu chợ thực phẩm.
16 Hai mươi sáu tháng chạp, lệnh phá dỡ nhà cũ của Lục Ích Gia được gửi tới, mặc dù Hàn Dật đã sớm nghe được tin tức, mà Lục Ích Gia cũng đã dọn dẹp gần như xong xuôi, ấy nhưng mẹ Hàn vẫn không thôi oán giận: “Gấp gáp quá thể, sắp sửa ăn tết rồi, không để cho ai sống yên ổn cả.