1 Ánh trăng mờ ảo, gió đêm từ từ thổi qua không gian yên tĩnh. Sở Diệc Mạc ở nhà thu xếp bữa tối, lúc anh đang lấy các loại rau quả cùng thịt từ tủ lạnh ra, suy nghĩ đêm nay sẽ nấu món gì, tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên.
2 “Đây là giấy chứng minh của tôi. ” Sở Diệc Mạc móc ra giấy chứng minh ra đưa cho Lê Tuần, anh cảm thấy đã ở cùng một chỗ, cho bạn cùng nhà xem giấy chứng minh là điều tất yếu.
3 Nước ào ào từ vòi chảy ra, Sở Diệc Mạc chú ý tới Lê Tuần vẫn đứng đó rửa ớt xanh, hơn nữa cũng không có ngắt phần ngọn ra, cứ để ý như vậy rửa qua nước, ngọn đèn ôn hòa chiếu lên mái tóc ngắn của cậu, tạo thành vòng tròn bóng màu trắng bạc, lông mi của cậu vừa dài vừa cong, nhẹ nhàng chớp chớp trên khuôn mặt anh tuấn.
4 Trong lúc đó không khí trong phòng ngủ trở nên mập mờ, nếu còn nhìn tiếp thì có thể sẽ biến thành ác lang mà nhào tới, Sở Diệc Mạc đưa tay chỉnh lại áo tắm của Lê Tuần… trong lúc vô tình đụng phải da thịt nơi bộ ngực của cậu, giống như giật điện lập tức rút về tay.
5 Mười giờ, Sở Diệc Mạc trở lại công ty, đi vào phòng làm việc của mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, dưới sự trợ giúp của bạn, dùng tiền tiết kiệm của mình để sáng lập Giant, mấy năm trôi qua việc kinh doanh của công ty được anh biến thành ấn tượng, hôm nay tại đây cũng coi như có chút tiếng tăm, chi nhánh liên quan trải rộng Châu Á, cổ phiếu công ty vào mấy năm gần đây đã được đưa ra thị trường, cho dù hiện tại kinh tế bị đình trệ, công ty của anh cũng vẫn từng bước khuếch trương.
6 Lê Tuần ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay anh về trễ, công tác bề bộn nhiều việc sao?”
“Đêm nay tăng ca. ”
“Anh cũng phải tăng ca?” Lê Tuần xem xét Sở Diệc Mạc, âu phục cà- vạt, hai chân thon dài, thoạt nhìn như thành phần tri thức làm việc văn phòng, mà thành phần tri thức thì hình như rất ít tăng ca nha.
7 “Vậy chỗ ở bây giờ của cậu như thế nào?” Tống Vũ cười một tiếng, biết cậu nói khá tốt thì chính là không tệ, thoạt nhìn công tác của cậu cũng không có vấn đề, không cần hắn phải quan tâm đến nhiều.
8 Xe vững vàng chạy, nói thật đêm nay gặp được Lê Tuần tại quán bar, cho đến bây giờ cảm xúc của Sở Diệc Mạc vẫn chưa có bình phục lại, anh hiếu kỳ nguyên nhân cậu xuất hiện ở đó, hiếu kỳ cậu ở chung với người nào, hiếu kỳ vì sao cậu lại uống say đến không biết gì như vậy, chuyện có liên quan đến cậu đều không có biện pháp bỏ qua, cảm giác như vậy cũng là lần đầu tiên anh có.
9 Trong phòng rất yên tĩnh, tâm tình Sở Diệc Mạc phức tạp mở điện thoại của Lê Tuần ra, điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ đều là Tống Vũ, tin nhắn trong hộp thoại cũng đều bị lời hỏi thăm của hắn chiếm hết, trực giác nhạy cảm nhiều năm qua nói cho anh biết, quan hệ của hai người không phải bình thường.
10 “A…… Đi ra ngoài…” Sắc mặt Lê Tuần hồng nhuận phơn phớt, không thoải mái đẩy Sở Diệc Mạc.
“Tôi sẽ không đi ra. ” Sở Diệc Mạc dán lên môi cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu, bên trong cậu vừa chặt vừa nóng, một ngón tay đi vào thì không có biện pháp cử động, nhớ lại cái phản ứng đơn thuần của cậu, không có một chút kinh nghiệm, hình như đây là lần đầu tiên trải nghiệm loại chuyện này.
11 Sở Diệc Mạc yên lặng chăm chú nhìn Lê Tuần, giúp cậu thanh lý sạch sẽ mấy thứ trong người, mát xa phần thắt lưng cho cậu, thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới cảm thấy mỹ mãn vuốt ve cậu, không chuyển mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu.
12 “Cậu suy nghĩ cái gì chứ, một bữa cơm mà thôi, đừng khách khí với tôi như thế. ”
“Tôi thật sự có thể ăn?” Lê Tuần ngại ngùng hỏi, sau đó, dùng ánh mắt trông mong nhìn thức ăn trong dĩa.
13 “Cha mẹ cậu biết rõ cậu ở chỗ tôi không?” Sở Diệc Mạc đưa mắt nhìn cậu, anh cảm giác Lê Tuần được sống trong một gia đình hạnh phúc, bởi vì tính cách của cậu rất vui vẻ, dáng cười cũng rất tươi tắn, giống như không có bất kỳ chuyện gì phiền não, nhìn cậu như vậy rất tươi sáng.
14 “Lâu như thế. ” Lê Tuần thở dài một hơi.
“Tiên sinh, nếu cậu có chuyện bận thì ngày mai tới cũng được?” Giọng nói không lớn không nhỏ, trùng hợp để cho Trần Nhuế nghe được, cô lộ ra nụ cười thân thiết nói với Lê Tuần.
15 Lê Tuần đưa hợp đồng cho Sở Diệc Mạc, trong lúc vô tình Sở Diệc Mạc đụng phải lòng bàn tay của cậu, da thịt bóng loáng khiến ngực anh nóng lên, cực lực khắc chế mới đè xuống xúc động bản thân, anh xem hợp đồng một lượt, tại chỗ trống ký tên vào, lại rất dứt khoát móc ra chi phiếu viết lên số tiền, sau khi kí tên của mình vào thì đưa cho cậu.
16 Mưa càng rơi càng lớn, Sở Diệc Mạc tới gần Lê Tuần, chuyển cái dù qua trên đầu cậu che mưa cho cậu “Trời mưa thật lớn, dầm mưa như vậy sẽ cảm mạo đấy.
17 Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Lê Tuần tắm rửa ở bên trong.
Sở Diệc Mạc đi đến trước ngăn tủ trong phòng khách, từ bên trong lấy ra tất cả thuốc cảm mạo, xế chiều hôm nay thật sự rất giày vò, đưa Lê Tuần về công ty rồi cùng nhau về nhà, đoán chừng mắc mưa còn phải chịu lạnh, trên đường đi Lê Tuần liên tục hắt xì, gấp đến độ anh nôn nóng bất an, về đến nhà liền bảo cậu đi tắm rửa, còn mình thì đi quanh phòng tìm thuốc.
18 Một cái cọ cọ này hoàn toàn xong rồi, đáy mắt Sở Diệc Mạc rào rạt dục hỏa thiêu đốt, sợi dây lí trí trong đầu cũng “Bựt~” một tiếng đứt đôi, anh ôm cổ Lê Tuần, rất chặt chẽ, thanh âm từ tính bởi vì tình dục mà khàn khàn: “Em đang dụ dỗ anh sao?”
“Ưm…” Sắc mặt Lê Tuần hồng nhuận phơn phớt, có vẻ không rõ ràng lắm chuyện phát sinh trên người mình, chỉ vùi mặt vào lồng ngực của anh, lông mi dịu dàng ngoan ngoãn rủ xuống, cánh môi hồng hồng phát ra thanh âm rên rỉ nhỏ vụn.
19 Cứ như vậy… Cả buổi tối Lê Tuần đều bị áp trên giường, dục vọng vừa thô to vừa nóng hổi không ngừng xâm nhập thân thể, rắn rắn chắc chắc nhồi vào người cậu, cậu ra rất nhiều đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường lại, không có chợt nóng chợt lạnh nữa, ý thức hỗn độn cũng thanh tỉnh hơn phân nửa…
Cậu chậm chạp mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là con ngươi sâu ám của Sở Diệc Mạc, anh chặt chẽ nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ cách cậu rất gần, cơ hồ có thể thấy rõ lông mi dày dặn của anh.
20 Thích cậu… bất luận cậu là nam hay nữ, loại tình cảm như vậy khiến Lê Tuần đỏ mặt, thân thể cũng nóng lên, cậu khẳng định bản thân không có phát sốt, cũng không phải thích anh.