21 Thứ hai, đây đại khái là ngày bận rộn nhất mỗi tuần, bởi vì hai ngày nghỉ ngơi cuối tuần đã tích lũy rất nhiều công việc, từng nhân viên đều phải gồng mình bổ sung công tác cho hai ngày đó, ngày hôm nay trong văn phòng người đến người đi, điện thoại tiếng vang lên không ngừng.
22 20 phút sau. Sở Diệc Mạc về đến nhà, nhìn thấy Lê Tuần đứng ở cửa ra vào, cậu mặc trên người một bộ tây trang màu xanh đậm, áo sơ mi trắng chất lượng cao, nhìn qua vừa thời thượng lại vừa lịch sự, không biết cậu đã đợi bao lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cậu cúi nhẹ đầu xuống, mấy sợi tóc màu nâu trên trán che chắn con ngươi sáng ngời, bộ dạng có chút cô đơn khó hiểu.
23 Tan việc, Sở Diệc Mạc gọi điện thoại cho Lê Tuần, muốn cậu chờ anh ở cửa ra vào công ty, do anh quyết định chỗ ăn cơm, theo như lời Sở Diệc Mạc đi vào cửa hàng, Lê Tuần hoảng hốt hồi lâu, mãi cho đến khi ông chủ bưng đồ ăn lên vẫn chưa lấy lại tinh thần.
24 Tám giờ đúng, Lê Tuần vẫn ngồi ở trong phòng làm việc như trước, đồng nghiệp đều đi về rồi, trong văn phòng chỉ còn cậu, cậu đang vùi đầu làm khảo hạch hiệu tích tháng này, nội dung khảo hạch không có gì khác gồm chỉ tiêu hoàn thành tháng trước và công tác kế hoạch tháng này.
25 “Anh──” Lê Tuần nhìn Sở Diệc Mạc, sao anh có thể sử dụng phương thức bá đạo như vậy, cái này căn bản là bắt buộc cậu nhận lấy.
“Đừng lộ ra thần sắc như vậy, đây là anh đặc biệt chọn cho em đấy.
26 “Anh ──” Lê Tuần không chuyển mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên vào lúc thanh tỉnh cảm thụ anh vuốt ve, cái bàn tay trắng nõn kia dán vào lồng ngực của cậu trượt qua trượt lại như thế nào, đầu ngón tay dài nhỏ vân vê hai điểm đỏ thẫm trước ngực cậu ra sao, hình ảnh như vậy kích thích cậu quá mạnh, nhất thời không thể nói ra được một câu, cho đến khi đôi tay kia vuốt ve đến thắt lưng của cậu…
“Đừng như vậy…” Lê Tuần chống cự nhưng bất đắc dĩ hai tay bị đè lại, thân thể cũng bị ngăn chặn, động một phát đều là xa xỉ, lập tức đôi tay kia trơn trượt hướng thắt lưng của cậu, giật quần cậu xuống, chuẩn xác không sai đụng chạm dục vọng của cậu, cái địa phương yếu ớt kia bị người khác vuốt ve…
“Dừng tay!” Sắc mặt Lê Tuần tái nhợt quát lớn, không có biện pháp tiếp nhận tình huống trước mắt, không thể chịu đựng được trong trạng thái thanh tỉnh tiếp nhận anh vuốt ve.
27 “Anh, anh thả tôi ra!” Lê Tuần chật vật chống cự, như thế nào cũng không chịu làm như vậy.
Ánh mắt Sở Diệc Mạc tà mị nhìn cậu, phối hợp bỏ đi quần áo, lộ ra thân thể khỏa thân kiện tráng như báo, toàn thân bao phủ lấy một loại sức mạnh không cách nào kháng cự, bị thân thể như vậy hung hăng ngăn chặn, làm sao có thể có khả năng giãy dụa trốn thoát.
28 Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ôn hòa rơi vào phòng, trong phòng khách rộng rãi không ngừng truyền đến thanh âm vừa dâm mỹ vừa ướt nhuận, đó là tiếng vang mập mờ phát ra khi thân thể quấn giao…
Lê Tuần ôm lấy lưng Sở Diệc Mạc, bị anh nhẹ nhàng đi vào thật sâu trong thân thể, trong cổ họng phát ra rên rỉ buồn khổ, tiếng rên rỉ kia mềm mại, câu đắc nhân tâm* ngứa ngáy khó nhịn.
29 Một ly champagne màu vàng kim óng ánh đột nhiên rơi vào mắt Lê Tuần ──
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Sở Diệc Mạc đi đến bên cạnh cậu, đánh gãy việc cậu mơ màng.
30 “Chào cô. ”Khóe miệng Lê Tuần run run, ánh mắt ngạo mạn cùng thái độ khinh thường của Bạch Nhược Lan kia, rõ ràng cho thấy không để cậu vào mắt, cậu không thích phụ nữ ngạo mạn như vậy, sâu trong tâm khảm hiện lên một cổ địch ý cùng phản cảm.
31 “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. ” Sở Diệc Mạc ôm thắt lưng cậu, một tay nắm lấy cằm cậu, đồng thời ngăn đường lui của cậu lại, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bờ môi mỏng hồng của Lê Tuần “Nhắm mắt lại.
32 Sáng sớm, tiếng nhạc vang lên quấy rối giấc mơ đẹp của người khác, đoạn âm thanh này rất sát phong cảnh còn một mực kêu, tiếng còn càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn xé rách màng tai người khác.
33 Thời gian trôi qua, bất tri bất giác lại ở chung với Sở Diệc Mạc được một tháng.
Tháng này so sánh với tháng trước, cảm giác lại không giống nhau, bởi vì quá phận ỷ lại anh, tựa hồ cậu còn trở nên lười biếng hơn so với trước kia.
34 Chỉ là qua ba lần rượu, Tống Vũ hữu ý vô ý tới gần cậu, còn rất mập mờ vuốt ve gương mặt của cậu, cậu cảm thấy như vậy là quá mức thân mật rồi, cũng quá nguy hiểm, không khỏi nhíu mày, nhanh chóng rời đi, cánh tay đột nhiên bị Tống Vũ bắt lấy.
35 Nghe xong giải thích của cậu, ánh mắt Sở Diệc Mạc liền dừng lại trên môi cậu, chỗ đó có dấu vết sưng đỏ, thoạt nhìn như bị người khác hung hăng cắn qua, lập tức lòng của anh giống như bị dao găm cắt qua, “Cậu ta vậy mà dám hôn em.