1 Bầu trời mặc kệ là có mây xanh thăm thẳm hay mây đen dày đặc vĩnh viễn vẫn đẹp như vậy, nhìn nó ta bỗng nhiên cảm thấy được hết thảy thống khổ cũng không còn trọng yếu.
2 “Uh?” Nóng quá, tim đập thình thịch, ta cố hết sức để thoát khỏi cảm giác bất an,không có nghe rõ ràng hắn nói.
.
“Ánh mắt của ngươi rất đẹp. ” Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, phát ra tiếng than thở.
3 “Các học viên, xin mọi người chú ý, nhà trường có một thông báo…” Loa phát thanh truyền đến âm thanh làm gián đoạn chương trình học, thật sự là làm cho người ta bực mình.
4 “Mạc đại giáo thụ công phu trên giường như thế nào? Có làm cho ngươi sướng đến quên cả trời đất?”
.
“Cút đi!” Không hề khách khí, bởi vì ta thật sự không thể chịu đựng được sự vũ nhục này của hắn.
5 Cửa vừa mở ra, một bó hồng rất lớn hiện ra, nữ sinh bên cạnh ta vội kinh hô: “Oa, 999 đóa hoa hồng, hảo lãng mạn a…” Đúng là tâm lý thiếu nữ mà.
.
“Xin hỏi, ngươi tìm ai?” Mặc Nhiên dò hỏi.
6 Ta bước song song với Mạc Nhiên, cả hai đều có tâm sự nên đều không nói gì. Bầu không khí có chút im ắng, ta hơi xấu hổ, lúc đi ra đến cổng chính liền hướng hắn nói một tiếng xin lỗi.
7 Mưa càng lúc càng lớn, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, ta không ngừng đi tới.
.
Rốt cục đi mệt rồi, nhìn thấy ghế đá đặt ở ven đường, ta dừng lại một chút, không để ý ghế có ướt hay không liền chậm rãi ngồi xuống.
8 Buổi sáng khi rời giường tinh thần ta tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Khi nói cho Mạc Nhiên ta muốn đi học, hắn định phản đối, nhưng sau khi thấy ánh mắt kiên định của ta thì đành cười cười đồng ý.
9 “Ngươi điên rồi, mau buông hắn ra. ” Vẻ mặt cuồng nộ, Tề Khiếu gầm lên.
.
Không để ý đến Tề Khiếu, Hàn Phong chỉ là lạnh lùng nhìn ta, chậm rãi buông bàn tay ta đang bị ép đụng chạm vào dục vọng của hắn ra.
10 “Thanh Dương. Ăn cơm chưa? Làm sao vậy? Thanh Dương. ” Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng gọi tên của ta, rất quen thuộc, rất quen thuộc, hình như ta nghe thấy giọng nói của Mạc Nhiên.
11 Ta kinh ngạc đến cứng người, trừng mắt, ta quả thực không thể tin được hắn có thể làm ra loại chuyện đó, hắn nói ra đơn giản như là việc ăn cơm hàng ngày vậy.
12 “Buông hắn ra!”
.
Thanh âm bạo nộ vang lên ngay bên cạnh ta, ta kinh hãi, cuống quít rút bàn tay đang bị Tề Khiếu nắm giữ về.
.
“Ngươi… giỏi lắm.
13 “Không có bất luận một người nam nhân nào nguyện ý thấy một nữ nhân, hơn nữa là một người đẹp lộ ra sắc mặt xấu xí. Cho dù là ta cũng không ngoại lệ, đáp án này ngươi thoả mãn chưa?”
.
14 “Thanh, ta có thể cho ngươi sự yên bình mà ngươi muốn, thậm chí có thể mua cả một hòn đảo nhỏ cho ngươi ngoạn, cho ngươi biết thế nào là thế ngoại đào nguyên.
15 Xe chạy rất nhanh, khi ta tựa đầu lên vai Mạc Nhiên sắp ngủ thì nghe thấy hắn nhẹ nhàng gọi ta. “Thanh. ”
.
“Ân?” Ta quay lại nhìn hắn.
.
“Có đói bụng không?” Hắn ôn nhu hỏi.
16 Lần thứ hai ta tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày thứ hai, đồng hồ trên tưởng điểm 11 tiếng. Hàn Phong ngủ ở bên cạnh, hai tay vẫn gắt gao ôm lấy thắt lưng ta, ta muốn gỡ tay hắn ra nhưng toàn thân vô lực bủn rủn không thể động đậy, ngoại trừ hạ thân còn truyền đến một trận đau đớn, khiến ta hận không thể một phát bóp chết cái tên hỗn đản bên cạnh mình lúc này, thì không cảm thấy một chút dơ bẩn nào, có thể là hắn… thừa dịp ta còn ngủ đã xử lý một phen.
17 Lần đầu tiên phát hiện, hắn lại có thể kể chuyện hay như vậy. Vốn là dự định không để ý tới hắn, thế nhưng hắn lại nói đến truyện trinh thám, cuối cùng ta vẫn là không tự chủ được vểnh tai lên nghe, nghe hắn nói đến những chỗ then chốt, ta thật rất hưng phấn, hắn lại còn cố ý dừng lại không nói, hại ta thở phì phì trừng mắt nhìn hắn muốn hắn nói cho xong, nhưng lại sợ mất mặt, dù sao lúc trước ta đã nói là ta không nghe mất rồi.
18 Ngày đó, ta cự tuyệt đề nghị của Mạc Nhiên, không tiếp tục ở lại chỗ đó, mà một lần nữa đi tìm một phòng trọ nhỏ gần trường.
.
Hết năm học thứ nhất, Tề Khiếu trở về kế thừa công ty của gia tộc.
19 Ta đành miễn cưỡng đi tìm một người giúp ta chống đỡ, khi ta tới phòng tiếp khách sang trọng của tập đoàn Thiên Viễn, lúc ta nói với lễ tân là ta muốn gặp tổng tài của bọn họ thì nàng cười mỉm nhìn ta hỏi xem ta có hẹn trước hay không.
20 “Ân…. ” Mơ mơ màng màng tỉnh giấc, toàn thân có loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, những va chạm vừa phải khiến ta nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng.