21 “Thanh, Thanh…” Sau khi Hàn Phong đặt hắn ở trên giường, hắn vẫn liên tục nói mớ như thế. Ta nghe khó chịu, chỉ có thể ngồi ở bên giường nắm tay hắn, nhẹ nhàng mà nói ta đang ở đây.
22 Thấy trên mặt bọn họ đều nổi lên biểu tình hiếu kỳ, ta lấy tay chỉ vào máy điều hòa gắn trên tường rồi nói:
.
“Mặc dù ta không cảm thấy lạnh lắm, thế nhưng các ngươi lần sau không nên tái làm trò như vậy.
23 Hôm sau, khi ta rời giường thì đã hơn chín giờ rồi, lại nhìn thấy nam nhân nhàn nhã ngồi trên sô pha uống cà phê kia, liền nổi giận đùng đùng nói: “Sao ngươi không gọi ta dậy?”
.
24 “Thanh, ngươi thực sự sinh khí?”
.
Hắn sờ sờ gương mặt, giọng nói như vừa tỉnh mộng, lại còn trừng mắt nhìn ta.
.
“Hừ!”
.
“Hỗn trướng, cái đồ hỗn đản không chịu ăn cơm.
25 “Xin hỏi ngươi là ai?”
.
“Ha hả…. ” Đối phương nghe được câu hỏi của ta, liền cười như châm biếm, “Không nhớ ta sao? Đúng vậy, dù sao cũng đã ba năm không gặp rồi.
26 “Thanh…. ” Nhẹ nhàng ôm ta vào trong ngực, hắn chậm rãi thở dài một tiếng.
.
Lần thứ hai cảm nhận được sự ấm áp như trước kia, tâm ta cũng dần dần bình tĩnh lại.
27 Khi hắn quay xe rời đi, ta chỉ có thể hổ thẹn đứng đó nhìn hắn đi xa dần. Lên đến nhà, thấy Tề Khiếu vẻ mặt đang đầy lo lắng, vừa nhìn thấy ta liền thoải mái thấy rõ, ta liền xin lỗi và giải thích với hắn một chút, nhưng không có nói cho hắn biết ta đã gặp Lãnh Ngưng.
28 Hắn chạy xe quá nhanh rồi, tuy rằng ta muốn nhắc hắn chạy chậm một chút, nhưng nhìn vẻ mặt giận dữ này của hắn thì có vẻ hắn căn bản sẽ không để ý tới ta.
29 “Hàn Trần, chờ bọn hắn xử lý xong thì qua nói cho ta biết. Chúng ta ra ngoài sân nghỉ ngơi một hồi. ” Hàn Phong lấy điện thoại ra nói vài câu rồi tắt đi, sau đó kéo tay ta đi về phía cửa sau.
30 ”Ngôi biệt thự kia xử lý như thế nào?” Ngày hôm sau tỉnh lại, lại tiếp tục nói về chuyện hôm qua, ta hỏi.
.
“Bán đi. ”
.
“Vậy…. Bọn họ…. Làm sao bây giờ?”
.
31 Trước đây, cho dù có nằm cùng Tề Khiếu, hắn cũng chỉ là ôm ta ngủ, có lẽ bởi vì bản thân ta đối với tình hình cũng không chú trọng, cho nên hắn vẫn duy trì thái độ quân tử không có bính ta.
32 Buổi sáng hôm đó, Hàn Phong đến công ty, ta nhận được một phong thư không có tên người gửi.
.
Thanh:
.
Khi ngươi nhận được lá thư này, khi ngươi mở nó ra xem, ta biết rằng trong lòng ngươi đã quên đi một cái tên.