1 A Hán là ai?
A Hán là một công dân bình thường sinh năm 5432, vũ trụ lịch. Trước mắt đang ở trên một nhánh nào đó của năm tháng bao nhiêu trong quá khứ, tiến hành bài thực tiễn luận văn tốt nghiệp của y.
2 “A Hán, cậu muốn chọn đề mô phỏng kiểu gì?” Con sói giả làm bà ngoại thân thiết, vẻ mặt mỉm cười đặt câu hỏi.
Khăn đỏ chớp chớp ánh mắt hồn nhiên: “Bất kể đề mục gì, chỉ cần không phải vất vả, ăn ăn uống uống ngủ ngủ cho qua là được.
3 “Nam sủng là cái gì?” Tri thức của A Hán với những chức nghiệp cổ đại túng thiếu đến mức chỉ biết có đế vương quan tướng, ngư tiều canh độc, sĩ nông công thương, tối đa thêm hạ nhân với ăn mày, những thứ khác thì chẳng còn khái niệm.
4 Đời thứ nhất, A Hán sinh trong một hộ gia đình bần cùng. Trước y đã có năm ca ca, ba tỷ tỷ. Trong nhà căn bản nghèo tới mức chẳng có gì ăn, cho nên đứa bé không quan trọng như y phải bị bán đi cũng là chuyện đương nhiên.
5 Buổi sáng cái ngày đại loạn kinh đến ấy, A Hán còn đang ngủ nướng. Rất kỳ quái là, láng máng biết đã muộn lắm rồi, nhưng chẳng có ai đến gọi y làm việc.
6 A Hán rất nhanh chóng được kiến thức các loại khổ hình của người xưa, mà bao nhiêu người dụng hình của ngũ đại bang, sau khi kiến thức một người thụ hình quỷ dị đệ nhất trong lịch sử cũng đều đổ sụp.
7 Sau khi vị bang chủ kia truyền đạt mệnh lệnh, hình phòng từ người hành hình lớn nhỏ đến trông coi từ trong ra ngoài cùng nhau tụ tập lại. Chẳng qua sau khi vây quanh A Hán trầm mặc nửa nén hương, mọi người bắt đầu cười gượng nghị luận.
8 Địch Phi khẳng định y đã rất cố gắng, bất kỳ lúc nào, đối mặt với bất kỳ ai, y đều có thể thề lúc ấy y thật sự rất cố gắng. Y biết những vết sẹo trên người A Hán rất xấu, cho nên y xé quần áo A Hán nhưng ngay cả nhìn cũng không một lần.
9 Địch Phi lại đến chỗ A Hán. Tất cả người hầu đều rất thức thời mà lui xuống như dĩ vãng, để lại cho họ một thế giới nhỏ tuyệt đối thanh tĩnh.
Địch Phi cả nhìn cũng chẳng nhìn A Hán ăn no lại ngủ, ngủ chán lại ăn kia nhiều một cái, tự mình ngồi xuống trước bàn, lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ, tiện tay lật xem dưới đèn.
10 Địch Phi nội tức thâm hậu, chưa đến nỗi cười không thở nổi, song cũng khó tránh đưa tay ôm bụng, vì thể diện bá chủ một phương mà phải tỉnh bơ che giấu sự thật cười đến đau cả bụng.
11 A Hán ngạc nhiên nhìn lão: “Sao vậy?”
Vương quản sự lão lệ giàn giụa, nước mắt nước mũi cùng máu tươi tro bụi trên mặt khóc cả lên quần áo A Hán: “Trang chủ muốn tính mạng chúng tôi, hiện tại, chỉ còn công tử gia là có thể cứu chúng tôi?”
A Hán chẳng hiểu ra sao: “Ông ấy muốn giết các ngươi làm gì?”
Sắc mặt Vương quản sự trắng bệch, liều mạng dập đầu xuống đất: “Công tử gia, chúng tiểu nhân biết sai rồi.
12 “Ngươi đứng dậy cho ta. ” Tiếng gầm như sấm cùng cảm giác hoa mắt khi đột nhiên bị ném lên chín tầng mây làm A Hán từ trong mộng mở mắt, một khắc sau liền rớt cái bộp xuống đất, A Hán dụi mắt, nhìn khuôn mặt xanh xám trên đỉnh đầu kia cười: “Chủ nhân, buổi sáng tốt lành.
13 Địch Phi một hơi chân khí rẽ ngoặt, ngực tức thời đau nhức, sắc mặt phút chốc trong tái nhợt lộ ra xanh xám, chẳng còn một chút nhân sắc. Y không thể không nhắm mắt, dùng hết tất cả ý chí lực khắc chế nỗi kích động muốn giết người, hợp lực thu nạp chân khí đang đâm lung tung trong cơ thể về vị trí cũ.
14 Đối với A Hán mà nói, nam sủng chỉ là một phần chức nghiệp. Một phần công tác có thể đảm bảo cho y không lo ăn mặc, thế nên loại tình cảm đố kỵ này, y không có khả năng có được, bất quá, nghe nói chủ nhân có tân sủng, lại còn sủng ái đặc biệt lợi hại, từ sau đó chưa từng đến chỗ một nam sủng hoặc thị thiếp nào, bao quát chỗ mình, y ít nhiều vẫn hơi lo lắng.
15 Cho dù là cao thủ tuyệt thế, say rượu tỉnh lại cũng phải đau nứt cả đầu.
Địch Phi khẽ rên rỉ gượng nhổm dậy, tay đè trên trán cả buổi, mới từ từ buông ra.
16 A Hán tay chân gãy, một thân thương, vốn nên lập tức tìm đại phu đến xem, chỉ là những dấu vết hoan ái trên người quá mức khiến người khó kham (mặc dù bản thân y hoàn toàn chẳng có cảm giác khó kham), cho nên đám hạ nhân giúp y tẩy sạch thân thể, thay quần áo sạch sẽ, đưa nằm lại trên giường đàng hoàng, mới mời đại phu giỏi nhất trong trang tới.
17 Kẻ chết vô tội nằm trước giường A Hán, sự hoạt bát đáng yêu vừa rồi đã biến thành tử khí nặng nề. Trong phòng tĩnh lặng, máu tươi đỏ đến chói mắt người.
18 Rất nhiều người đều biết, Huyết Tu La Địch Phi có tật xấu là khi bị thương, tuyệt đối không cho người tới gần, không cho người trị thương, lại chưa một ai từng biết, quái tính này của y làm sao mà đến.
19 A Hán kêu một tiếng, ngã xuống đất, đống chai chai lọ lọ thuốc bột băng vải trong tay rơi đầy đất. Y đau lòng kêu to, cũng chẳng nhìn bả vai đau đớn, vừa luống cuống nhặt vừa hơi yên lòng mà gọi: “Chủ nhân, khí lực của ông còn lớn như vậy, hẳn sẽ không chết nhỉ.
20 Mệt quá.
A Hán cảm thấy, sinh mệnh đằng đẵng của y chưa bao giờ mỏi mệt như thế, khoảnh khắc tỉnh lại này, mí mắt nặng đến mức khiến y hoài nghi, e rằng mình căn bản chẳng có sức lực mà mở ra.