21 Cuộc sống sau đó đã chứng minh lo lắng của A Hán dường như chỉ là lo thừa. Hiện tại Địch Phi đối đãi A Hán thực sự rất tốt. Số lần đến chỗ A Hán dần dần nhiều lên, khi đối mặt với A Hán, trên mặt dần có vẻ tươi cười.
22 Nam tử nọ cực kỳ tuấn mỹ, chỉ một tập bạch y như vậy, đứng trên tiểu kiều, liền khiến ánh mắt mọi người không thể dời khỏi người y. Đem so sánh, A Hán vốn đã dung mạo bình bình, thân lại tàn tật, quả thật đối lập xấu xí kinh khủng.
23 Tiếng chiếc roi thô ráp mang theo vảy lân cắt qua không trung đơn điệu chói tai, lực đạo mạnh mẽ khiến cho mỗi một roi giao kích với máu thịt, đều bám theo từng vết máu dài, cùng với tiếng bắp thịt bị xé rách.
24 Địch Phi lẳng lặng chờ, y gần như hơi vô vọng mà chờ đợi. Y chờ đợi, bất cứ một ai, không nhìn nổi xử phạt vô tình này nữa, đứng ra nói giúp một hai câu.
25 Khi vào Di viên, ánh mắt Địch Phi nhanh chóng quét đến một chỗ tường viện.
“Tai mắt ngươi vẫn linh như vậy. ” Bạch Kinh Hồng mỉm cười “Ta bảo người giáo huấn người kia ở ngoài tường.
26 Bỏ xuống một quân quyết thắng thua, Bạch Kinh Hồng ngẩng đầu cười: “Ta thắng. ”
Địch Phi mỉm cười: “Kỳ nghệ tăng thấy rõ. ”
Ánh mắt Bạch Kinh Hồng nhàn nhạt lướt qua bàn cờ: “Ta thắng, là ngươi phân tâm, hay là, ngươi căn bản chưa từng nghiêm túc ứng đối sự khiêu chiến của ta.
27 Đề mục Trương Mẫn Hân chọn là luận sự vĩ đại của mẫu ái. Trong tình cảm vô tư nhất tốt đẹp nhất của nhân loại, hưởng hết khoái hoạt hạnh phúc, chờ khi kết thúc mô phỏng của đời đầu tiên, tất cả các học trò hầu như đều đã về Tiểu Lâu.
28 “Cậu vừa về Tiểu Lâu là không thể chờ được lao ngay đến buồng ngủ, với chuyện phát sinh sau khi chết, cậu không hiếu kỳ chút nào à?” Trương Mẫn Hân mỉm cười nhấn nút.
29 Ngày đó trước thi thể A Hán, Địch Phi lạnh lùng buông một câu không thể trách ngươi rồi quay người rời đi, y thậm chí chẳng quay đầu nhìn lại thi thể A Hán một lần.
30 Địch Phi khi nào thì dừng lại bước chân lưu lạc, đời sau đã chẳng ai có thể khảo cứu chuẩn xác. Mọi người chỉ biết, bắt đầu từ một năm nào đó, thế nhân phát hiện Huyết Tu La biến mất nhiều năm đang ẩn cư trong một danh sơn nơi nào đó.
31 Còn chưa dứt lời, Triệu phó tổng quản thân thoáng lảo đảo cảm thấy hô hấp và nhịp tim nháy mắt ngừng lại. Y ngẩn người, không cầm lòng được mà lui lại một bước, đưa mắt nhìn trời, nhìn đất, nhìn Địch Phi trước mắt, vẫn là trời cao mây trong gió tốt lành, chủ cũ trước mắt, vẻ mặt dường như chẳng mảy may thay đổi, thế nhưng chớp mắt vừa rồi kia, vì sao y lại cảm giác tim đột nhiên kéo căng, cả người đều cảm thấy khủng bố cực độ.
32 Bạch y như cũ, vì sao sương tuyết nhuộm trắng tóc mai, bạch y như cũ, vì sao phong trần vương chân mày. Địch Phi cố định nhìn Bạch Kinh Hồng, rất lâu rất lâu chẳng hề chuyển dời ánh mắt.
33 “Lời của ông ấy, các ngươi rốt cuộc có định làm theo?”
Hội nghị cao tầng mật bí của Tu La giáo lần đầu tiên từ sau đại loạn, không khí thập phần trang nghiêm.
34 A Hán đại mộng tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là ba cái đầu to đùng đang chen chúc trước mắt mà cười gian hắc hắc.
“Tỉnh rồi à?”
A Hán hơi ngỡ ngàng: “Sao các cậu còn chưa đi?”
Các học sinh Tiểu Lâu tuy là không ngừng vào đời luân hồi nhưng không hề yêu cầu cùng tiến cùng lùi, thời gian thống nhất, giữa các lần vào đời, cách vài năm thậm chí vài chục năm cũng chẳng coi là chuyện gì ngạc nhiên.
35 Kính Tiết hồi lâu chẳng nói gì, mà Phương Khinh Trần cũng qua rất lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Trương Tam và Lý Tứ đều là ăn mày, nương tựa lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, xin được miếng cơm cũng chia nhau ăn.
36 Thời điểm A Hán kết thúc đời thứ ba, mấy người bạn học còn trong thời kỳ bình phục sau khi kết thúc đời thứ hai.
Lúc về đến Tiểu Lâu, Phương Khinh Trần, Kính Tiết, Tiểu Dung, Trương Mẫn Hân đều tụ lại một chỗ, có người biểu tình trầm trọng, có người mặt mỉm cười, có người thần sắc phức tạp, nhưng đều trầm mặc không nói.
37 Đời này, mọi người nghĩ đủ mọi phương pháp bảo đảm an toàn cho A Hán. Mẫu thân của A Hán, là một người đàn bà mới góa chồng mà mọi người chọn tới chọn lui.
38 A Hán thản nhiên nhìn Địch Tĩnh, chẳng nói gì, nhắm mắt lại. Y chỉ cảm thấy rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi, rất muốn ngủ, mặc kệ người này muốn gì, đã chiếm được, hẳn có thể rời khỏi, trả thiên địa an tĩnh cho y đi.
39 Dưới tuyệt bích đoạn nhai, Tu La giáo chủ đời thứ ba mươi tư đang thoi thóp chờ chết, túm thiếu niên âm sai dương thác đẩy mình vào tử địa tên Phó Hán Khanh kia.
40 Chiều hôm u ám, đoạn nhai sừng sững. Hiểm phong kỳ tuấn, quấn bện vào nhau.
Đoạn nhai không biết tên này phảng phất đã nằm yên lặng giữa mộ sắc âm u ngàn vạn năm, chưa từng bị hồng trần quấy nhiễu.